Thiên Tai Tích Trữ Hàng Nghàn Vật Tư
Chương 25
2024-12-02 10:14:47
Cả các loại nông sản như mè, đậu phộng, cô cũng mua không ít.
Trên đường, cô còn gặp vài người dân bán rượu ngũ cốc nguyên chất.
Cô không chỉ bao hết các loại rượu ngũ cốc mà họ định mang lên thị trấn bán, mà còn mua cả vài thùng rượu nếp lớn, kèm theo không ít men rượu được tặng thêm.
Dọc đường, Giang Mộ Vân cứ đi rồi lại dừng. Đôi khi, cô thấy dân làng gánh hàng trở về, liền tranh thủ hỏi thăm chỗ nào có chợ.
Tuy nhiên, vì cô xuất phát không sớm nên hầu hết các phiên chợ sáng đều đã tan. Cô chỉ kịp ghé qua một số chợ ở thị trấn gần đó.
Những nơi xa thì cô không đi, nhưng nơi nào gần thì cô tiện đường ghé qua và kiếm được kha khá đồ hay ho.
Ở một phiên chợ chưa tan, cô còn mua được nguyên một xe hạt giống.
Toàn là hạt giống rau củ, đủ loại phong phú. Ông chủ thấy cô mua nhiều, liền tặng thêm không ít cây giống đã lên mầm.
May mà không gian của cô chỉ không thể chứa động vật sống, chứ nếu phải bỏ mấy cây giống này, chắc cô sẽ tiếc lắm.
Dù sao cô cũng chưa từng làm nông.
Dù có sách hướng dẫn trong tay, cô cũng không dám chắc mình có thể trồng ra thức ăn.
Có thêm cây giống, ít ra cô cũng có một nền tảng phát triển bền vững.
Đến gần trưa, cô gặp một ông lão bán mạch nha và mua luôn cả nồi mạch nha của ông.
Nhưng sau khi trả tiền, cô mới nhận ra mình không có dụng cụ để đựng.
Hai người nhìn nhau, ông lão cũng không có đồ chứa lớn đến vậy.
Giang Mộ Vân ngắm nghía chiếc bếp mà ông lão dùng để nấu mạch nha một lúc, rồi quyết định mua luôn cả nồi lẫn bếp.
Loại bếp này đặc biệt hữu dụng vào mùa đông, vừa để sưởi ấm vừa để nấu nước hay nấu ăn.
Nhưng trong thành phố, việc đốt lửa để nấu ăn hay sưởi ấm là điều hiếm thấy. Cô không dám làm gì quá khác thường, nên ngoài vài bếp sắt nhỏ dùng cho cắm trại, cô chỉ có vài bếp than nhỏ mua ở tiệm tạp hóa.
Những chiếc bếp than này sáng bóng, nếu mang ra dùng trước mặt người khác sẽ khó giải thích.
Giờ có một chiếc bếp trông cũ kỹ, cô hoàn toàn có thể nói là đồ của ông nội cô để lại. Nghe cũng rất hợp lý.
Ông lão có lẽ cũng lần đầu gặp khách hàng lạ đời như vậy, nhưng vì cô trả tiền sòng phẳng, ông vẫn vui vẻ bán.
Số tiền Giang Mộ Vân đưa đủ để ông mua ba bộ thiết bị mới.
Không những thế, ông còn cẩn thận dập lửa trong bếp và chỉ cho cô cách đổ tro.
Cô hí hửng mang đồ đi, lái xe chưa được hai cây số thì đã cho hết vào không gian.
Không còn cách nào khác, đường quê xóc nảy quá, nếu không cất vào không gian, có khi cả nồi mạch nha cũng bay tung ra xe.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Giang Mộ Vân đã đến điểm dừng chân đầu tiên của mình – hồ chứa nước trong thung lũng.
Đây là nơi lấy nước của một thương hiệu nước khoáng nổi tiếng, nước vừa sạch vừa dồi dào, diện tích lại rộng lớn, rất thích hợp để "mua sắm không đồng".
Cô tránh các điểm tham quan đông người, chỗ nào vắng vẻ thì cô đi.
Đến nơi xe không thể tiếp tục chạy, cô đỗ xe và đi bộ.
Đi mãi cho đến khi tìm được một chỗ hẻo lánh không bóng người, cô mới dừng lại, ngồi xuống cạnh mép nước, thả tay xuống, bắt đầu lần “mua sắm không đồng” đầu tiên.
Nếu có người thứ hai ở đó, họ sẽ thấy cô ngồi nghịch nước suốt nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, cô bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt.
Cô không rõ mình đã lấy bao nhiêu nước, nhưng nhìn vào khu vực cô dành để trữ nước trong không gian, cô cảm giác như mình đã chạm đến ranh giới của nó.
Lượng nước này, cô ước chừng tương đương với một hồ nhỏ.
Nhìn xuống dưới chân, cô không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng mực nước trong hồ chứa dường như không hề suy giảm.
Một hồ nước lớn như thế này, mà chỉ trong một năm lại có thể khô cạn đáy, quả là khó tin.
Sau khi tích trữ đủ nước cho tương lai, cô tranh thủ hốt thêm ít đất, rồi quay lại xe ăn một miếng bánh mì làm bữa trưa, ngả ghế nằm nghỉ.
Đến khi cảm thấy hồi phục, cô tiếp tục lái xe, hướng đến đích đến cuối cùng của mình – cảng Đông Thị.
Trên đường, cô còn gặp vài người dân bán rượu ngũ cốc nguyên chất.
Cô không chỉ bao hết các loại rượu ngũ cốc mà họ định mang lên thị trấn bán, mà còn mua cả vài thùng rượu nếp lớn, kèm theo không ít men rượu được tặng thêm.
Dọc đường, Giang Mộ Vân cứ đi rồi lại dừng. Đôi khi, cô thấy dân làng gánh hàng trở về, liền tranh thủ hỏi thăm chỗ nào có chợ.
Tuy nhiên, vì cô xuất phát không sớm nên hầu hết các phiên chợ sáng đều đã tan. Cô chỉ kịp ghé qua một số chợ ở thị trấn gần đó.
Những nơi xa thì cô không đi, nhưng nơi nào gần thì cô tiện đường ghé qua và kiếm được kha khá đồ hay ho.
Ở một phiên chợ chưa tan, cô còn mua được nguyên một xe hạt giống.
Toàn là hạt giống rau củ, đủ loại phong phú. Ông chủ thấy cô mua nhiều, liền tặng thêm không ít cây giống đã lên mầm.
May mà không gian của cô chỉ không thể chứa động vật sống, chứ nếu phải bỏ mấy cây giống này, chắc cô sẽ tiếc lắm.
Dù sao cô cũng chưa từng làm nông.
Dù có sách hướng dẫn trong tay, cô cũng không dám chắc mình có thể trồng ra thức ăn.
Có thêm cây giống, ít ra cô cũng có một nền tảng phát triển bền vững.
Đến gần trưa, cô gặp một ông lão bán mạch nha và mua luôn cả nồi mạch nha của ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sau khi trả tiền, cô mới nhận ra mình không có dụng cụ để đựng.
Hai người nhìn nhau, ông lão cũng không có đồ chứa lớn đến vậy.
Giang Mộ Vân ngắm nghía chiếc bếp mà ông lão dùng để nấu mạch nha một lúc, rồi quyết định mua luôn cả nồi lẫn bếp.
Loại bếp này đặc biệt hữu dụng vào mùa đông, vừa để sưởi ấm vừa để nấu nước hay nấu ăn.
Nhưng trong thành phố, việc đốt lửa để nấu ăn hay sưởi ấm là điều hiếm thấy. Cô không dám làm gì quá khác thường, nên ngoài vài bếp sắt nhỏ dùng cho cắm trại, cô chỉ có vài bếp than nhỏ mua ở tiệm tạp hóa.
Những chiếc bếp than này sáng bóng, nếu mang ra dùng trước mặt người khác sẽ khó giải thích.
Giờ có một chiếc bếp trông cũ kỹ, cô hoàn toàn có thể nói là đồ của ông nội cô để lại. Nghe cũng rất hợp lý.
Ông lão có lẽ cũng lần đầu gặp khách hàng lạ đời như vậy, nhưng vì cô trả tiền sòng phẳng, ông vẫn vui vẻ bán.
Số tiền Giang Mộ Vân đưa đủ để ông mua ba bộ thiết bị mới.
Không những thế, ông còn cẩn thận dập lửa trong bếp và chỉ cho cô cách đổ tro.
Cô hí hửng mang đồ đi, lái xe chưa được hai cây số thì đã cho hết vào không gian.
Không còn cách nào khác, đường quê xóc nảy quá, nếu không cất vào không gian, có khi cả nồi mạch nha cũng bay tung ra xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Giang Mộ Vân đã đến điểm dừng chân đầu tiên của mình – hồ chứa nước trong thung lũng.
Đây là nơi lấy nước của một thương hiệu nước khoáng nổi tiếng, nước vừa sạch vừa dồi dào, diện tích lại rộng lớn, rất thích hợp để "mua sắm không đồng".
Cô tránh các điểm tham quan đông người, chỗ nào vắng vẻ thì cô đi.
Đến nơi xe không thể tiếp tục chạy, cô đỗ xe và đi bộ.
Đi mãi cho đến khi tìm được một chỗ hẻo lánh không bóng người, cô mới dừng lại, ngồi xuống cạnh mép nước, thả tay xuống, bắt đầu lần “mua sắm không đồng” đầu tiên.
Nếu có người thứ hai ở đó, họ sẽ thấy cô ngồi nghịch nước suốt nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, cô bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt.
Cô không rõ mình đã lấy bao nhiêu nước, nhưng nhìn vào khu vực cô dành để trữ nước trong không gian, cô cảm giác như mình đã chạm đến ranh giới của nó.
Lượng nước này, cô ước chừng tương đương với một hồ nhỏ.
Nhìn xuống dưới chân, cô không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng mực nước trong hồ chứa dường như không hề suy giảm.
Một hồ nước lớn như thế này, mà chỉ trong một năm lại có thể khô cạn đáy, quả là khó tin.
Sau khi tích trữ đủ nước cho tương lai, cô tranh thủ hốt thêm ít đất, rồi quay lại xe ăn một miếng bánh mì làm bữa trưa, ngả ghế nằm nghỉ.
Đến khi cảm thấy hồi phục, cô tiếp tục lái xe, hướng đến đích đến cuối cùng của mình – cảng Đông Thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro