Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 31
2024-09-10 16:23:56
Trương Mã Nghị bị Tần Thâm một cước đá xuống ruộng, những người vốn dĩ muốn đổi thịt heo rừng với Tần Thâm, bỗng nhiên không dám đổi nữa.
Gen của kẻ sát nhân là có thể di truyền, Tần Thâm nói ra tay là ra tay, nhỡ đâu thật sự hạ độc bọn họ, chết cũng không biết kêu oan ở đâu.
Khương Tư trở về nhà, không vội đi lấy thịt heo rừng, mà dùng ngải cứu hun hết những nơi muỗi có khả năng chui vào trong nhà, sau đó xịt thuốc diệt côn trùng hiệu quả mạnh, lại làm thêm hai lớp lưới cho tất cả các căn phòng mọi người ra vào.
Ngay cả nhà vệ sinh cũng tạm thời bịt kín, dùng bồn cầu di động, chất thải tự nhiên thu gom được, bỏ vào không gian tưới rau là được.
Cuối cùng lại chỉ huy Khương Thành Võ và Khương Lâm Hải sửa sang một kết cấu cửa bí mật hình tổ ong đặc biệt ở cửa ra vào.
Phòng ngừa bất trắc, lỡ như phải ra ngoài thật thì cũng giảm thiểu tối đa số lượng lũ muỗi bay vào.
Cô bảo Khương Lâm Hải đến nhà Tần Thâm lấy chân heo rừng, lúc đứng ở cửa sổ quan sát thì phát hiện một đám đông đang lũ lượt kéo về phía nhà mình.
Bọn họ vừa đi vừa gõ cửa từng nhà, chặn đường dân làng, chắc chắn là người từ trong thành chạy ra ngoài tìm thức ăn nước uống để sống sót.
Số lượng đông đảo, chẳng khác nào đàn châu chấu di cư.
Dân làng không cho đồ ăn, bọn họ liền uy hiếp, xông thẳng vào nhà.
Khương Tư vừa cầm ống nhòm lên được vài giây đã thấy cửa chính của mấy nhà trong thôn bị phá tung.
Khương Tư định gọi Khương Lâm Hải quay về, nhưng ông đã nhanh như cắt vào đến sân nhà Tần Thâm rồi.
Nhìn đám người gầy gò ốm yếu như zombie đã trèo được đến lưng chừng sườn núi, Khương Tư giật thót tim, vội vàng đặt ống nhòm xuống, lao thẳng xuống lầu.
Bà nội và mẹ đang nghiên cứu trồng khoai lang bằng bao tải, ông nội ngồi bên cạnh xem sách thuốc, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của cô, cả ba người đồng loạt khẩn trương đứng dậy, "Có chuyện gì vậy?"
Khương Tư vừa nói nhanh như gió vừa lấy vũ khí phòng thủ từ trong không gian ra, "Người trong thành đến rồi, mấy nhà trong thôn bị bọn họ xông vào cướp bóc giết người rồi, cha vừa mới ra ngoài, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, mọi người ở yên trong nhà, con đi cứu cha, ở đây có cung nỏ, súng bắn đinh, pháo, thuốc nổ, đao Đường, còn có áo chống đạn, ông nội xem tình hình rồi tấn công bọn chúng, chưa nghe thấy con và cha gọi cửa thì nhất định không được mở cửa, biết chưa?"
Ánh mắt hiền từ của Khương Thành Võ bỗng trở nên sắc bén, ông lão nhặt đao Đường dưới đất lên, giơ tay ngăn Khương Tư lại, "Bên ngoài nguy hiểm quá, để ông đi, con ở lại!"
Khương Tư không muốn lúc nguy cấp thế này còn tranh cãi với Khương Thành Võ xem ai đi, cô kiên quyết nói lớn: "Nghe con! Ông nội ở nhà bảo vệ bà nội và mẹ, chúng ta đã bàn bạc như vậy rồi!"
Giọng Khương Thành Võ trầm xuống: "Nhất định phải chú ý an toàn!"
Gen của kẻ sát nhân là có thể di truyền, Tần Thâm nói ra tay là ra tay, nhỡ đâu thật sự hạ độc bọn họ, chết cũng không biết kêu oan ở đâu.
Khương Tư trở về nhà, không vội đi lấy thịt heo rừng, mà dùng ngải cứu hun hết những nơi muỗi có khả năng chui vào trong nhà, sau đó xịt thuốc diệt côn trùng hiệu quả mạnh, lại làm thêm hai lớp lưới cho tất cả các căn phòng mọi người ra vào.
Ngay cả nhà vệ sinh cũng tạm thời bịt kín, dùng bồn cầu di động, chất thải tự nhiên thu gom được, bỏ vào không gian tưới rau là được.
Cuối cùng lại chỉ huy Khương Thành Võ và Khương Lâm Hải sửa sang một kết cấu cửa bí mật hình tổ ong đặc biệt ở cửa ra vào.
Phòng ngừa bất trắc, lỡ như phải ra ngoài thật thì cũng giảm thiểu tối đa số lượng lũ muỗi bay vào.
Cô bảo Khương Lâm Hải đến nhà Tần Thâm lấy chân heo rừng, lúc đứng ở cửa sổ quan sát thì phát hiện một đám đông đang lũ lượt kéo về phía nhà mình.
Bọn họ vừa đi vừa gõ cửa từng nhà, chặn đường dân làng, chắc chắn là người từ trong thành chạy ra ngoài tìm thức ăn nước uống để sống sót.
Số lượng đông đảo, chẳng khác nào đàn châu chấu di cư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dân làng không cho đồ ăn, bọn họ liền uy hiếp, xông thẳng vào nhà.
Khương Tư vừa cầm ống nhòm lên được vài giây đã thấy cửa chính của mấy nhà trong thôn bị phá tung.
Khương Tư định gọi Khương Lâm Hải quay về, nhưng ông đã nhanh như cắt vào đến sân nhà Tần Thâm rồi.
Nhìn đám người gầy gò ốm yếu như zombie đã trèo được đến lưng chừng sườn núi, Khương Tư giật thót tim, vội vàng đặt ống nhòm xuống, lao thẳng xuống lầu.
Bà nội và mẹ đang nghiên cứu trồng khoai lang bằng bao tải, ông nội ngồi bên cạnh xem sách thuốc, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của cô, cả ba người đồng loạt khẩn trương đứng dậy, "Có chuyện gì vậy?"
Khương Tư vừa nói nhanh như gió vừa lấy vũ khí phòng thủ từ trong không gian ra, "Người trong thành đến rồi, mấy nhà trong thôn bị bọn họ xông vào cướp bóc giết người rồi, cha vừa mới ra ngoài, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, mọi người ở yên trong nhà, con đi cứu cha, ở đây có cung nỏ, súng bắn đinh, pháo, thuốc nổ, đao Đường, còn có áo chống đạn, ông nội xem tình hình rồi tấn công bọn chúng, chưa nghe thấy con và cha gọi cửa thì nhất định không được mở cửa, biết chưa?"
Ánh mắt hiền từ của Khương Thành Võ bỗng trở nên sắc bén, ông lão nhặt đao Đường dưới đất lên, giơ tay ngăn Khương Tư lại, "Bên ngoài nguy hiểm quá, để ông đi, con ở lại!"
Khương Tư không muốn lúc nguy cấp thế này còn tranh cãi với Khương Thành Võ xem ai đi, cô kiên quyết nói lớn: "Nghe con! Ông nội ở nhà bảo vệ bà nội và mẹ, chúng ta đã bàn bạc như vậy rồi!"
Giọng Khương Thành Võ trầm xuống: "Nhất định phải chú ý an toàn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro