Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 36
2024-09-10 16:23:56
Chó không giống người, nó trung thành, không so đo tính toán, đơn thuần, cứu nó một mạng, nó có thể lấy mạng để báo đáp.
Khương Tư lấy từ trong không gian ra hai hộp thịt, mở ra đặt trước mặt nó, "Ăn đi, sau này nơi này chính là nhà của các con rồi."
Chó mẹ như hiểu được, kêu gâu một tiếng, rồi mới ăn ngấu nghiến.
Chẳng mấy chốc, hai hộp thịt đã hết sạch, bà nội còn muốn cho nó ăn thêm một bát cơm gan lợn, Khương Tư lắc đầu: "Nó rõ ràng là đói lắm rồi, ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng, có thể cho nó uống chút sữa dê."
Bà nội rót một bát sữa dê đặt trước mặt nó, mỉm cười, "Tư Tư, đặt tên cho chúng đi con?"
Khương Tư đẩy cho ông nội, ông nhìn chúng hồi lâu, vắt óc suy nghĩ rồi vỗ bàn quyết định, "Gọi là Đại Hắc và Tiểu Hắc đi! Đơn giản dễ nhớ!"
Khương Lâm Hải khẽ nhếch mép, đúng là đơn giản dễ nhớ, cũng may Đại Hắc và Tiểu Hắc chỉ là chó, sẽ không so đo tên khó nghe hay không.
Đường hầm Đại Hắc đào, cùng với nền bếp, đều phải đổ bê tông lại toàn bộ, để tránh có người và Đại Hắc giống vậy chui từ dưới đất lên.
Cả nhà bận rộn suốt ba ngày, theo cô quan sát, những căn nhà ở thôn Long Tuyền trước đây, ít nhất một phần ba đã bị người khác chiếm giữ.
Có người bị giết chết, có người bị đuổi đi, không chịu nổi nhiệt độ cao đành liều mạng vào rừng.
Xác chết khắp nơi trong thôn, dưới cái nóng như thiêu như đốt, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Nhà họ hun rất nhiều ngải cứu, dùng máy lọc không khí, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Ông nội dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, lo lắng nói: "Tư Tư, có khi nào xảy ra dịch bệnh không con?"
Mùi hôi thối của xác chết phân hủy cường độ cao, rất có thể dẫn đến lây lan các bệnh truyền nhiễm.
Quỹ tích thiên tai của kiếp trước và kiếp này xuất hiện sai lệch về thời gian, Khương Tư cau mày: "Nếu nhiệt độ tiếp tục duy trì trên 70 độ, thì xác chết không bao lâu sẽ bị thiêu thành tro bụi, hẳn là sẽ không gây ra lây lan dịch bệnh."
Ông nội đang định hỏi sau khi nắng nóng có phải sẽ mưa không, thì đột nhiên, những thứ như thủy triều cuồn cuộn từ dưới lòng đất xung quanh trồi lên, trong nháy mắt bao vây lấy từng thi thể, tốc độ ăn mòn khủng khiếp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khương Tư cầm ống nhòm lên, sắc mặt đại biến: "Toàn là chuột!"
"A a a ——!!!"
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, lũ chuột đông nghịt bò lên tường nhà họ như đi trên đất bằng, Khương Tư và Khương Thành Võ nhìn nhau, nhanh chóng khóa chặt tất cả cửa sổ ở tầng hai, chạy vội xuống lầu.
Vừa xuống lầu đã thấy vô số con chuột to bằng nắm tay chạy loạn khắp nhà, Đại Hắc không ngừng cắn xé lũ chuột, Khương Lâm Hải đứng chặn cứng cửa nhà vệ sinh, qua lớp kính cường lực trong suốt, có thể thấy rõ lũ chuột lúc nhúc sắp phủ kín cả trần nhà vệ sinh, bà nội ôm chó con và chó mẹ nhảy tưng tưng trên bàn trà.
Khương Tư lấy từ trong không gian ra hai hộp thịt, mở ra đặt trước mặt nó, "Ăn đi, sau này nơi này chính là nhà của các con rồi."
Chó mẹ như hiểu được, kêu gâu một tiếng, rồi mới ăn ngấu nghiến.
Chẳng mấy chốc, hai hộp thịt đã hết sạch, bà nội còn muốn cho nó ăn thêm một bát cơm gan lợn, Khương Tư lắc đầu: "Nó rõ ràng là đói lắm rồi, ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng, có thể cho nó uống chút sữa dê."
Bà nội rót một bát sữa dê đặt trước mặt nó, mỉm cười, "Tư Tư, đặt tên cho chúng đi con?"
Khương Tư đẩy cho ông nội, ông nhìn chúng hồi lâu, vắt óc suy nghĩ rồi vỗ bàn quyết định, "Gọi là Đại Hắc và Tiểu Hắc đi! Đơn giản dễ nhớ!"
Khương Lâm Hải khẽ nhếch mép, đúng là đơn giản dễ nhớ, cũng may Đại Hắc và Tiểu Hắc chỉ là chó, sẽ không so đo tên khó nghe hay không.
Đường hầm Đại Hắc đào, cùng với nền bếp, đều phải đổ bê tông lại toàn bộ, để tránh có người và Đại Hắc giống vậy chui từ dưới đất lên.
Cả nhà bận rộn suốt ba ngày, theo cô quan sát, những căn nhà ở thôn Long Tuyền trước đây, ít nhất một phần ba đã bị người khác chiếm giữ.
Có người bị giết chết, có người bị đuổi đi, không chịu nổi nhiệt độ cao đành liều mạng vào rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xác chết khắp nơi trong thôn, dưới cái nóng như thiêu như đốt, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Nhà họ hun rất nhiều ngải cứu, dùng máy lọc không khí, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Ông nội dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, lo lắng nói: "Tư Tư, có khi nào xảy ra dịch bệnh không con?"
Mùi hôi thối của xác chết phân hủy cường độ cao, rất có thể dẫn đến lây lan các bệnh truyền nhiễm.
Quỹ tích thiên tai của kiếp trước và kiếp này xuất hiện sai lệch về thời gian, Khương Tư cau mày: "Nếu nhiệt độ tiếp tục duy trì trên 70 độ, thì xác chết không bao lâu sẽ bị thiêu thành tro bụi, hẳn là sẽ không gây ra lây lan dịch bệnh."
Ông nội đang định hỏi sau khi nắng nóng có phải sẽ mưa không, thì đột nhiên, những thứ như thủy triều cuồn cuộn từ dưới lòng đất xung quanh trồi lên, trong nháy mắt bao vây lấy từng thi thể, tốc độ ăn mòn khủng khiếp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khương Tư cầm ống nhòm lên, sắc mặt đại biến: "Toàn là chuột!"
"A a a ——!!!"
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, lũ chuột đông nghịt bò lên tường nhà họ như đi trên đất bằng, Khương Tư và Khương Thành Võ nhìn nhau, nhanh chóng khóa chặt tất cả cửa sổ ở tầng hai, chạy vội xuống lầu.
Vừa xuống lầu đã thấy vô số con chuột to bằng nắm tay chạy loạn khắp nhà, Đại Hắc không ngừng cắn xé lũ chuột, Khương Lâm Hải đứng chặn cứng cửa nhà vệ sinh, qua lớp kính cường lực trong suốt, có thể thấy rõ lũ chuột lúc nhúc sắp phủ kín cả trần nhà vệ sinh, bà nội ôm chó con và chó mẹ nhảy tưng tưng trên bàn trà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro