Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 46
2024-09-10 16:23:56
Cho dù là mì ăn liền, mẹ nấu cũng là ngon nhất.
Khương Tư có thói quen vớt hết phần dưa chua trong bát, sau đó cuộn một nùi mì nóng hổi, húp xì xụp.
Nước dùng chua cay nóng hổi, đủ đậm đà, đủ hương vị.
Khương Tư húp cạn một hơi, xoa xoa bụng, không còn một chút cặn nào.
Bà nội ăn không ngon miệng, nhìn thấy cô ăn ngon lành như vậy, cũng ăn thêm được nửa bát mì.
Khương Tư vẫn cảm thấy bà nội ăn quá ít: "Bà nội, mẹ và bà phải ăn nhiều thêm một chút, sau này có thể sẽ phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, thể chất và khả năng phản ứng, mọi người đều phải nhanh chóng tăng cường, đợi khi nào vết thương của cha lành lại, con và ông nội sẽ huấn luyện thể lực và kỹ năng sinh tồn cho mọi người."
Mới có một thời gian ngắn, thế giới đã trở nên hỗn loạn như vậy rồi.
Khương Tư nói không sai, bọn họ nhất định phải nâng cao khả năng sinh tồn của bản thân, mới không kéo chân sau của mọi người.
Bà nội và mẹ đồng thời gật đầu, ánh mắt kiên định, "Chúng ta sẽ học tập nghiêm túc."
Khương Lâm Hải đặt bát đũa xuống, ra sức gãi lưng, mẹ vén áo ông lên xem, toàn là những nốt ban đỏ li ti dày đặc.
Mẹ kinh hô: "Mẹ, mẹ mau nhìn xem, trên lưng Lâm Hải có phải là bị bọ chét cắn không? Hay là bị dị ứng?"
Nhà bọn họ sạch sẽ, đã nhiều năm không thấy bọ chét rồi.
Bà nội đưa tay sờ thử, nhìn thấy vết cắn của bọ chét, mới xác nhận gật đầu: "Là bọ chét, nhiều chuột như vậy, trong nhà có bọ chét cũng không có gì lạ."
Nói đến bọ chét, Khương Tư cũng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Cô lấy thuốc mỡ erythromycin đưa cho bà nội, tự mình vén áo lên xem, trên eo quả nhiên xuất hiện những nốt đỏ nhạt.
Cô cũng bị cắn lúc nào không hay.
Hơn nữa, không bao lâu sau càng ngày càng ngứa, không nhịn được muốn dùng sức gãi.
Khương Tư lấy thuốc mỡ erythromycin bôi cho mình, nhưng cơn ngứa vẫn không giảm bớt được bao nhiêu.
Khương Lâm Hải trở mình, không chịu nổi nữa mà gãi. Bà nội nói: "Dùng dầu gió đi, dầu gió hiệu quả tốt hơn!"
Khương Lâm Hải quay đầu lại nhìn Khương Tư, "Dùng dầu gió cho cha, còn Tư Tư dùng cao bạc hà, cái đó ít kích ứng hơn."
Thẩm Bảo Anh bôi cao bạc hà lên eo cho Khương Tư, cảm giác mát lạnh thấm vào da, quả nhiên không còn ngứa nữa.
Khương Lâm Hải cũng thoải mái thở dài một tiếng.
Trong nhà có một con bọ chét, sẽ sinh sôi nảy nở ra hàng ngàn hàng vạn con bọ chét.
Ánh mắt Khương Tư rơi vào Đại Hắc Tiểu Hắc đang không ngừng gãi ngứa, mặc đồ bảo hộ vào, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, chao ôi.
Trên người Đại Hắc và Tiểu Hắc bò đầy bọ chét, hơn nữa bọ đã ký sinh trên da chúng đẻ trứng rồi.
Chừng ấy trứng mà nở ra hết thì thuốc men cũng khó mà diệt trừ nổi.
Khương Tư vội vàng tắm rửa cho Đại Hắc, Tiểu Hắc bằng thuốc trị bọ chét pha loãng, sau đó lại lấy thuốc diệt côn trùng ra cho mọi người phun khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Khương Tư có thói quen vớt hết phần dưa chua trong bát, sau đó cuộn một nùi mì nóng hổi, húp xì xụp.
Nước dùng chua cay nóng hổi, đủ đậm đà, đủ hương vị.
Khương Tư húp cạn một hơi, xoa xoa bụng, không còn một chút cặn nào.
Bà nội ăn không ngon miệng, nhìn thấy cô ăn ngon lành như vậy, cũng ăn thêm được nửa bát mì.
Khương Tư vẫn cảm thấy bà nội ăn quá ít: "Bà nội, mẹ và bà phải ăn nhiều thêm một chút, sau này có thể sẽ phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, thể chất và khả năng phản ứng, mọi người đều phải nhanh chóng tăng cường, đợi khi nào vết thương của cha lành lại, con và ông nội sẽ huấn luyện thể lực và kỹ năng sinh tồn cho mọi người."
Mới có một thời gian ngắn, thế giới đã trở nên hỗn loạn như vậy rồi.
Khương Tư nói không sai, bọn họ nhất định phải nâng cao khả năng sinh tồn của bản thân, mới không kéo chân sau của mọi người.
Bà nội và mẹ đồng thời gật đầu, ánh mắt kiên định, "Chúng ta sẽ học tập nghiêm túc."
Khương Lâm Hải đặt bát đũa xuống, ra sức gãi lưng, mẹ vén áo ông lên xem, toàn là những nốt ban đỏ li ti dày đặc.
Mẹ kinh hô: "Mẹ, mẹ mau nhìn xem, trên lưng Lâm Hải có phải là bị bọ chét cắn không? Hay là bị dị ứng?"
Nhà bọn họ sạch sẽ, đã nhiều năm không thấy bọ chét rồi.
Bà nội đưa tay sờ thử, nhìn thấy vết cắn của bọ chét, mới xác nhận gật đầu: "Là bọ chét, nhiều chuột như vậy, trong nhà có bọ chét cũng không có gì lạ."
Nói đến bọ chét, Khương Tư cũng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lấy thuốc mỡ erythromycin đưa cho bà nội, tự mình vén áo lên xem, trên eo quả nhiên xuất hiện những nốt đỏ nhạt.
Cô cũng bị cắn lúc nào không hay.
Hơn nữa, không bao lâu sau càng ngày càng ngứa, không nhịn được muốn dùng sức gãi.
Khương Tư lấy thuốc mỡ erythromycin bôi cho mình, nhưng cơn ngứa vẫn không giảm bớt được bao nhiêu.
Khương Lâm Hải trở mình, không chịu nổi nữa mà gãi. Bà nội nói: "Dùng dầu gió đi, dầu gió hiệu quả tốt hơn!"
Khương Lâm Hải quay đầu lại nhìn Khương Tư, "Dùng dầu gió cho cha, còn Tư Tư dùng cao bạc hà, cái đó ít kích ứng hơn."
Thẩm Bảo Anh bôi cao bạc hà lên eo cho Khương Tư, cảm giác mát lạnh thấm vào da, quả nhiên không còn ngứa nữa.
Khương Lâm Hải cũng thoải mái thở dài một tiếng.
Trong nhà có một con bọ chét, sẽ sinh sôi nảy nở ra hàng ngàn hàng vạn con bọ chét.
Ánh mắt Khương Tư rơi vào Đại Hắc Tiểu Hắc đang không ngừng gãi ngứa, mặc đồ bảo hộ vào, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, chao ôi.
Trên người Đại Hắc và Tiểu Hắc bò đầy bọ chét, hơn nữa bọ đã ký sinh trên da chúng đẻ trứng rồi.
Chừng ấy trứng mà nở ra hết thì thuốc men cũng khó mà diệt trừ nổi.
Khương Tư vội vàng tắm rửa cho Đại Hắc, Tiểu Hắc bằng thuốc trị bọ chét pha loãng, sau đó lại lấy thuốc diệt côn trùng ra cho mọi người phun khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro