Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Hàng Xóm
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Trong thôn có đứa trẻ thi đỗ trường danh tiếng, ai nấy đều vẻ vang lây. Khi đó bọn họ chỉ thiếu nước tổ chức tiệc mừng Hướng Du nhập học.
"Ở trường có chút việc, cháu xin phép về nhà thì đường bị chặn kín, bây giờ không thể quay lại trường được, vì vậy cháu định về thăm ông bà nội."
Hai cụ già được chôn cất ở đây, hàng năm vào dịp Tết Hướng Du đều về cúng bái, vì vậy người trong thôn cũng coi như quen mặt cô.
Mấy người còn lại cầm xẻng tiến lên, đứng ngoài cửa sổ xe: "Hóa ra là con gái thằng hai Hướng về, giờ đã có xe riêng rồi..."
"Chào chú bác gái cả..." Hướng Du chào hỏi mọi người, sau khi bọn họ nhường đường, cô lái xe về nhà cũ.
Dọc đường, Hướng Du còn thấy hơn chục thanh niên trẻ nhỏ, trong tay bọn họ cầm xẻng, đang dọn tuyết trên con đường chính của thôn.
Thấy xe của Hướng Du, mấy người đều dừng động tác trên tay, tránh sang lề đường, thò đầu nhìn vào trong.
Nhưng cửa kính đen ngăn cản tầm nhìn của bọn họ, mấy người cũng không thấy được người trong xe là ai.
"Hướng Thành, có khi nào là mấy người cha cậu về không? Hình như xe của cha cậu cũng màu đen.” Một thiếu niên dùng khuỷu tay huých người bên cạnh.
Hướng Thành liếc nhìn chiếc xe đang đến gần: "Xe cha tôi không phải chiếc này, chắc không phải bọn họ đâu. Các cậu có biết ai không?"
Hướng Thành nhìn sang mấy người bên cạnh, tất cả đều lắc đầu.
Tuyết rơi dày khiến đường bị chặn kín, ngay cả tín hiệu cũng bị ảnh hưởng, đã một thời gian cậu bé không liên lạc được với cha mẹ rồi.
Hướng Thành nhìn theo chiếc xe đen của Hướng Du đi xa.
Trong thôn có mấy hộ con cái ở nhà, cha mẹ bọn họ đều ra ngoài mưu sinh, để lại hai người già và trẻ con ở trong thôn.
Hai bên đường xi măng nhỏ đã chất đầy tuyết đọng, mặt đường cũng mở rộng ra không ít. Hướng Du đỗ xe trước nhà cũ.
Đây là một ngôi nhà một tầng kiểu chữ điền, diện tích không lớn, xung quanh có bức tường cao hai mét bao quanh, lúc này đã bị chôn vùi trong tuyết.
Có lẽ nghe thấy tiếng xe, cánh cửa đóng chặt của nhà bên cạnh mở ra, trên cửa sổ cũng xuất hiện ba khuôn mặt nhỏ, ánh mắt đều nhìn về phía Hướng Du.
Một bà lão chắp tay sau lưng bước ra: "Nhóc Hướng, lại đến thăm ông bà cháu à?"
"Vâng bà cả. Bên ngoài vừa lạnh vừa tuyết lớn, bà mau vào nhà đi ạ." Hướng Du chào hỏi bà cụ vài câu rồi mở cốp sau xe lấy cái xẻng ra, bắt đầu dọn tuyết trong sân.
Trước cửa nhà bên cạnh có đỗ hai chiếc xe, có lẽ con trai nhà bà cả đã về, hơn nữa còn là cả nhà đều trở về
Khi Hướng Du dọn tuyết được một nửa, phía sau truyền tới tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn, là một thanh niên xa lạ, trông khoảng độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Trên người anh ta mặc một cái áo hoodie lót lông, bên ngoài khoác áo gile bông, chân dài đi giày thể thao.
Thanh niên kia cầm xẻng trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Bà tôi bảo tôi đến giúp cô dọn tuyết."
"Không cần, không cần...” Hướng Du ngăn anh ta lại, nhưng thanh niên vẫn không rời đi.
Sau khi cái xẻng trong tay anh ta Hướng Du cầm lấy, anh ta lập tức đẩy chiếc xe đẩy đã chất đầy tuyết ra ngoài.
"Ở trường có chút việc, cháu xin phép về nhà thì đường bị chặn kín, bây giờ không thể quay lại trường được, vì vậy cháu định về thăm ông bà nội."
Hai cụ già được chôn cất ở đây, hàng năm vào dịp Tết Hướng Du đều về cúng bái, vì vậy người trong thôn cũng coi như quen mặt cô.
Mấy người còn lại cầm xẻng tiến lên, đứng ngoài cửa sổ xe: "Hóa ra là con gái thằng hai Hướng về, giờ đã có xe riêng rồi..."
"Chào chú bác gái cả..." Hướng Du chào hỏi mọi người, sau khi bọn họ nhường đường, cô lái xe về nhà cũ.
Dọc đường, Hướng Du còn thấy hơn chục thanh niên trẻ nhỏ, trong tay bọn họ cầm xẻng, đang dọn tuyết trên con đường chính của thôn.
Thấy xe của Hướng Du, mấy người đều dừng động tác trên tay, tránh sang lề đường, thò đầu nhìn vào trong.
Nhưng cửa kính đen ngăn cản tầm nhìn của bọn họ, mấy người cũng không thấy được người trong xe là ai.
"Hướng Thành, có khi nào là mấy người cha cậu về không? Hình như xe của cha cậu cũng màu đen.” Một thiếu niên dùng khuỷu tay huých người bên cạnh.
Hướng Thành liếc nhìn chiếc xe đang đến gần: "Xe cha tôi không phải chiếc này, chắc không phải bọn họ đâu. Các cậu có biết ai không?"
Hướng Thành nhìn sang mấy người bên cạnh, tất cả đều lắc đầu.
Tuyết rơi dày khiến đường bị chặn kín, ngay cả tín hiệu cũng bị ảnh hưởng, đã một thời gian cậu bé không liên lạc được với cha mẹ rồi.
Hướng Thành nhìn theo chiếc xe đen của Hướng Du đi xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thôn có mấy hộ con cái ở nhà, cha mẹ bọn họ đều ra ngoài mưu sinh, để lại hai người già và trẻ con ở trong thôn.
Hai bên đường xi măng nhỏ đã chất đầy tuyết đọng, mặt đường cũng mở rộng ra không ít. Hướng Du đỗ xe trước nhà cũ.
Đây là một ngôi nhà một tầng kiểu chữ điền, diện tích không lớn, xung quanh có bức tường cao hai mét bao quanh, lúc này đã bị chôn vùi trong tuyết.
Có lẽ nghe thấy tiếng xe, cánh cửa đóng chặt của nhà bên cạnh mở ra, trên cửa sổ cũng xuất hiện ba khuôn mặt nhỏ, ánh mắt đều nhìn về phía Hướng Du.
Một bà lão chắp tay sau lưng bước ra: "Nhóc Hướng, lại đến thăm ông bà cháu à?"
"Vâng bà cả. Bên ngoài vừa lạnh vừa tuyết lớn, bà mau vào nhà đi ạ." Hướng Du chào hỏi bà cụ vài câu rồi mở cốp sau xe lấy cái xẻng ra, bắt đầu dọn tuyết trong sân.
Trước cửa nhà bên cạnh có đỗ hai chiếc xe, có lẽ con trai nhà bà cả đã về, hơn nữa còn là cả nhà đều trở về
Khi Hướng Du dọn tuyết được một nửa, phía sau truyền tới tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn, là một thanh niên xa lạ, trông khoảng độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Trên người anh ta mặc một cái áo hoodie lót lông, bên ngoài khoác áo gile bông, chân dài đi giày thể thao.
Thanh niên kia cầm xẻng trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Bà tôi bảo tôi đến giúp cô dọn tuyết."
"Không cần, không cần...” Hướng Du ngăn anh ta lại, nhưng thanh niên vẫn không rời đi.
Sau khi cái xẻng trong tay anh ta Hướng Du cầm lấy, anh ta lập tức đẩy chiếc xe đẩy đã chất đầy tuyết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro