Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Máy Móc Nông Ng...
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Ông bác kia đưa tay nhận lấy rồi châm thuốc: “Không phải tôi không muốn bán cho anh, mà là cấp trên có quy định, chúng tôi cũng không dám làm vậy, huống chi có nhiều cặp mắt đang nhìn thế này."
Hướng Du nghe những lời ông bác nói với người đàn ông kia, thực ra ngay từ khi tuyết lớn bắt đầu rơi, chính phủ đã kiểm soát chặt chẽ những thứ này rồi.
Dù có muốn mua thì cũng tính theo đầu người, không mua những thứ này trước tiên là vì trong lòng Hướng Du đã biết rõ từ lâu.
Khi đội ngũ thật dài đến lượt Hướng Du, cô tránh né ánh mắt của mọi người, nhét một nghìn tệ tiền mặt vào tay áo ông bác.
Ông bác cảm nhận được độ cứng của tờ tiền truyền đến từ cổ tay, nhìn Hướng Du đầy sâu xa: “Mỗi hộ chỉ được mua một bao thôi..."
Ông bác rút tay vào trong tay áo, sờ độ dày của số tiền kia.
“Một bao là được rồi, cảm ơn."
Khi ông bác đưa cho Hướng Du một bao gạo nặng hai mươi cân, ông ta dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Chín giờ tối đến đây."
Sau đó ông ta cười mời khách hàng tiếp theo, Hướng Du ngầm hiểu ý, vẻ mặt tự nhiên.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hướng Du dùng cách này, bỏ ra gần một vạn tệ mới mở được con đường ở đây.
Đặt những thứ đã mua lên xe, Hướng Du nhìn thời gian, lúc này mới là bốn giờ ba mươi phút chiều, còn một khoảng thời gian nữa mới đến chín giờ tối.
Sau khi ăn cơm trên xe, Hướng Du đeo khẩu trang rồi đi về phía thị trấn. Cho dù chín giờ tối cô vẫn có thể vào trong mua đồ.
Nhưng ước chừng cũng sẽ có hạn chế, mua nhiều quá cũng sẽ gây nghi ngờ. May mà đất đen trong không gian vẫn có thể trồng trọt, vấn đề lương thực đã được giải quyết.
Tìm được cửa hàng máy móc nông nghiệp trong thị trấn, đáng tiếc cửa hàng đã đóng cửa. Hướng Du gọi điện theo số điện thoại trên biển hiệu.
Ông chủ nghe có khách đến thì đội tuyết lớn tới.
“Em gái, gần đây khắp nơi đều là tuyết lớn, ruộng đồng cũng không thể cày cấy được, cô mua máy làm gì?” Ông ấy hỏi một cách tùy ý.
Hướng Du tùy tiện bịa ra một lý do: “Nhà tôi trồng rau trong nhà kính, gần đây đâu đâu cũng đông cứng, máy móc cũng hỏng hết, dứt khoát thay mới hết."
"Ôi, cô là người ở đầu thôn Tây à, đến đây hơi xa đấy.” Vừa nghe nói là rau củ nhà kính, người đàn ông lập tức đoán ra thân phận của Hướng Du.
Nhưng Hướng Du chỉ bịa đặt lung tung, thấy vậy cũng đành gật đầu phụ họa theo người đàn ông.
"Đúng rồi ông chủ, tôi muốn mua một cái máy xay gạo, máy cày cũng muốn vài cái, máy cắt cỏ, máy tách hạt ngô, còn có máy xay đậu, máy phát điện, lò lửa cũ... Đúng rồi, chỗ ông có loại bao tải đựng gạo không?"
Ông chủ sửng sốt một chút: “Có..." Máy nông nghiệp Hướng Du muốn mua gần như là một bộ hoàn chỉnh: “Trước khi tuyết lớn đúng lúc tôi vừa nhập một lô hàng, cô có cần vò không?"
"Cần, ông có vò lớn không?" Hướng Du không ngờ ông chủ này không chỉ bán máy móc nông nghiệp, mà còn bán cả vò đựng. Cô còn đang lo không biết mua vò ở đâu.
Tối nay, cho dù có mua được nhiều dầu và xì dầu thì cũng là số lượng có hạn. Cô không có thời gian để đi đi về về nhiều lần.
Trong lòng cô đã có kế hoạch từ lâu, cô có thể tự trồng hạt cải để ép dầu, đậu nành cũng có thể làm xì dầu, chỉ thiếu công cụ mà thôi.
Hướng Du nghe những lời ông bác nói với người đàn ông kia, thực ra ngay từ khi tuyết lớn bắt đầu rơi, chính phủ đã kiểm soát chặt chẽ những thứ này rồi.
Dù có muốn mua thì cũng tính theo đầu người, không mua những thứ này trước tiên là vì trong lòng Hướng Du đã biết rõ từ lâu.
Khi đội ngũ thật dài đến lượt Hướng Du, cô tránh né ánh mắt của mọi người, nhét một nghìn tệ tiền mặt vào tay áo ông bác.
Ông bác cảm nhận được độ cứng của tờ tiền truyền đến từ cổ tay, nhìn Hướng Du đầy sâu xa: “Mỗi hộ chỉ được mua một bao thôi..."
Ông bác rút tay vào trong tay áo, sờ độ dày của số tiền kia.
“Một bao là được rồi, cảm ơn."
Khi ông bác đưa cho Hướng Du một bao gạo nặng hai mươi cân, ông ta dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Chín giờ tối đến đây."
Sau đó ông ta cười mời khách hàng tiếp theo, Hướng Du ngầm hiểu ý, vẻ mặt tự nhiên.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hướng Du dùng cách này, bỏ ra gần một vạn tệ mới mở được con đường ở đây.
Đặt những thứ đã mua lên xe, Hướng Du nhìn thời gian, lúc này mới là bốn giờ ba mươi phút chiều, còn một khoảng thời gian nữa mới đến chín giờ tối.
Sau khi ăn cơm trên xe, Hướng Du đeo khẩu trang rồi đi về phía thị trấn. Cho dù chín giờ tối cô vẫn có thể vào trong mua đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ước chừng cũng sẽ có hạn chế, mua nhiều quá cũng sẽ gây nghi ngờ. May mà đất đen trong không gian vẫn có thể trồng trọt, vấn đề lương thực đã được giải quyết.
Tìm được cửa hàng máy móc nông nghiệp trong thị trấn, đáng tiếc cửa hàng đã đóng cửa. Hướng Du gọi điện theo số điện thoại trên biển hiệu.
Ông chủ nghe có khách đến thì đội tuyết lớn tới.
“Em gái, gần đây khắp nơi đều là tuyết lớn, ruộng đồng cũng không thể cày cấy được, cô mua máy làm gì?” Ông ấy hỏi một cách tùy ý.
Hướng Du tùy tiện bịa ra một lý do: “Nhà tôi trồng rau trong nhà kính, gần đây đâu đâu cũng đông cứng, máy móc cũng hỏng hết, dứt khoát thay mới hết."
"Ôi, cô là người ở đầu thôn Tây à, đến đây hơi xa đấy.” Vừa nghe nói là rau củ nhà kính, người đàn ông lập tức đoán ra thân phận của Hướng Du.
Nhưng Hướng Du chỉ bịa đặt lung tung, thấy vậy cũng đành gật đầu phụ họa theo người đàn ông.
"Đúng rồi ông chủ, tôi muốn mua một cái máy xay gạo, máy cày cũng muốn vài cái, máy cắt cỏ, máy tách hạt ngô, còn có máy xay đậu, máy phát điện, lò lửa cũ... Đúng rồi, chỗ ông có loại bao tải đựng gạo không?"
Ông chủ sửng sốt một chút: “Có..." Máy nông nghiệp Hướng Du muốn mua gần như là một bộ hoàn chỉnh: “Trước khi tuyết lớn đúng lúc tôi vừa nhập một lô hàng, cô có cần vò không?"
"Cần, ông có vò lớn không?" Hướng Du không ngờ ông chủ này không chỉ bán máy móc nông nghiệp, mà còn bán cả vò đựng. Cô còn đang lo không biết mua vò ở đâu.
Tối nay, cho dù có mua được nhiều dầu và xì dầu thì cũng là số lượng có hạn. Cô không có thời gian để đi đi về về nhiều lần.
Trong lòng cô đã có kế hoạch từ lâu, cô có thể tự trồng hạt cải để ép dầu, đậu nành cũng có thể làm xì dầu, chỉ thiếu công cụ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro