Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Muốn Mua Thì Đi...
A Thụ tn
2024-11-24 01:40:43
"Em gái, muốn vào cùng anh không? Anh sẽ che chở cho em." Hướng Lão Lục nói với Hướng Du, nhưng lúc này Hướng Du đã di chuyển ra xa mọi người mười mấy bước.
Chờ sau khi Hướng Lão Lục và mấy người kia đi vào, chú Hướng dẫn Triệu Hành Sơn và một người nữa cũng đi đến bên cạnh Hướng Du, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đi vào.
Nhưng nếu bảo bọn họ về ngay bây giờ, trong lòng mấy người cũng không cam lòng.
"Cha, bây giờ phải làm sao?" Triệu Hành Sơn nhìn về phía cửa vào trung tâm thương mại, bây giờ cửa sau cũng có người chặn.
Hơn nữa, chỉ có hơn chục nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại, bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn những người đang chực chờ cướp đồ ăn ở cửa, không có ý định giúp đỡ.
"Chờ xem đã..." Hướng Nghị chuyển ánh mắt sang Hướng Du: “Cô thấy sao?" Hướng Du không ngờ anh ta lại vậy mà lại hỏi ý kiến của mình.
"Tôi không có ý kiến gì, chỉ có thể tạm thời chờ đã, có thể lát nữa sẽ có bất ngờ.” Đầu ngón tay giấu trong tay áo của Hướng Du vuốt ve chuôi dao.
Hướng Nghị không hiểu ý cô, nhưng hiện giờ rõ ràng bốn người cũng không có chỗ nào khác để đi, vì vậy chờ ở đây.
Nửa giờ sau, một người phụ nữ mập mạp bọc kín mít đi đến, trước tiên bà ta quan sát trang phục của mấy người rồi mới tiến lại gần.
Ngay khi bà ta vừa đến gần, Hướng Du đã phát hiện ra. Người phụ nữ mập đeo khẩu trang trên mặt, đôi mắt nhỏ híp lại, dưới mắt có nhiều đốm nâu lấm tấm.
"Các người muốn mua lương thực phải không?" Sau khi người phụ nữ đến gần mấy người, nhỏ giọng hỏi chú Hướng, người lớn tuổi nhất.
Triệu Hành Sơn nhìn về phía người phụ nữ béo: "Chị có à? Bọn tôi muốn mua." Sợ giọng anh ta quá to sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, người phụ nữ béo lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với bọn họ.
Rõ ràng Hướng Nghị bình tĩnh hơn nhiều, đây chính là điều bất ngờ mà Hướng Du đã nói.
"Muốn mua thì đi theo tôi.” Người phụ nữ nói rồi lao vào đám đông, hướng ra ngoài trung tâm thương mại.
Hướng Du không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Ba người Triệu Hành Sơn cũng theo sát phía sau.
Người phụ nữ dẫn cả nhóm vào nhà mình. Phía sau nhà bà ta là một kho lúa cũ kỹ, vị trí bên phải dựa vào tường là từng bao gạo chất đống lên nhau.
Người phụ nữ béo tháo khẩu trang xuống: "Chồng ơi, có khách đến này." Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên thấp bé bước ra từ phía sau kho lúa.
Trong tay ông ta cầm một cái máy tính: "Mấy người muốn mua bao nhiêu?" Người đàn ông hỏi với vẻ mặt kích động: "Tôi chỉ nhận tiền mặt thôi, mà cũng không rẻ đâu."
Triệu Hành Sơn nhìn đống gạo chất dọc tường: "Giá thế nào?"
"Hai nghìn năm trăm một bao, giá cố định.”
Ba người Hướng Nghị sững sờ. Hai nghìn năm trăm một bao là giá rất đắt rồi, hơn nữa nhìn qua là biết đống gạo này đã được cất trữ từ lâu.
Rõ ràng hai vợ chồng chủ tiệm không sợ không bán được gạo, bọn họ đứng bên cạnh giục, bảo mấy người nhanh chóng quyết định đi.
Hai nghìn năm trăm một bao, một vạn cũng chỉ mua được bốn bao, huống chi đồ trong siêu thị cũng không rẻ. Ba người bàn bạc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mua.
"Hướng Du, cháu có đủ tiền không?" Chú Hướng quay sang nhìn Hướng Du đang đứng ở cửa.
"Cháu có ạ.” Hướng Du lập tức đếm ra hai nghìn năm trăm.
Chờ sau khi Hướng Lão Lục và mấy người kia đi vào, chú Hướng dẫn Triệu Hành Sơn và một người nữa cũng đi đến bên cạnh Hướng Du, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đi vào.
Nhưng nếu bảo bọn họ về ngay bây giờ, trong lòng mấy người cũng không cam lòng.
"Cha, bây giờ phải làm sao?" Triệu Hành Sơn nhìn về phía cửa vào trung tâm thương mại, bây giờ cửa sau cũng có người chặn.
Hơn nữa, chỉ có hơn chục nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại, bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn những người đang chực chờ cướp đồ ăn ở cửa, không có ý định giúp đỡ.
"Chờ xem đã..." Hướng Nghị chuyển ánh mắt sang Hướng Du: “Cô thấy sao?" Hướng Du không ngờ anh ta lại vậy mà lại hỏi ý kiến của mình.
"Tôi không có ý kiến gì, chỉ có thể tạm thời chờ đã, có thể lát nữa sẽ có bất ngờ.” Đầu ngón tay giấu trong tay áo của Hướng Du vuốt ve chuôi dao.
Hướng Nghị không hiểu ý cô, nhưng hiện giờ rõ ràng bốn người cũng không có chỗ nào khác để đi, vì vậy chờ ở đây.
Nửa giờ sau, một người phụ nữ mập mạp bọc kín mít đi đến, trước tiên bà ta quan sát trang phục của mấy người rồi mới tiến lại gần.
Ngay khi bà ta vừa đến gần, Hướng Du đã phát hiện ra. Người phụ nữ mập đeo khẩu trang trên mặt, đôi mắt nhỏ híp lại, dưới mắt có nhiều đốm nâu lấm tấm.
"Các người muốn mua lương thực phải không?" Sau khi người phụ nữ đến gần mấy người, nhỏ giọng hỏi chú Hướng, người lớn tuổi nhất.
Triệu Hành Sơn nhìn về phía người phụ nữ béo: "Chị có à? Bọn tôi muốn mua." Sợ giọng anh ta quá to sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, người phụ nữ béo lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với bọn họ.
Rõ ràng Hướng Nghị bình tĩnh hơn nhiều, đây chính là điều bất ngờ mà Hướng Du đã nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muốn mua thì đi theo tôi.” Người phụ nữ nói rồi lao vào đám đông, hướng ra ngoài trung tâm thương mại.
Hướng Du không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Ba người Triệu Hành Sơn cũng theo sát phía sau.
Người phụ nữ dẫn cả nhóm vào nhà mình. Phía sau nhà bà ta là một kho lúa cũ kỹ, vị trí bên phải dựa vào tường là từng bao gạo chất đống lên nhau.
Người phụ nữ béo tháo khẩu trang xuống: "Chồng ơi, có khách đến này." Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên thấp bé bước ra từ phía sau kho lúa.
Trong tay ông ta cầm một cái máy tính: "Mấy người muốn mua bao nhiêu?" Người đàn ông hỏi với vẻ mặt kích động: "Tôi chỉ nhận tiền mặt thôi, mà cũng không rẻ đâu."
Triệu Hành Sơn nhìn đống gạo chất dọc tường: "Giá thế nào?"
"Hai nghìn năm trăm một bao, giá cố định.”
Ba người Hướng Nghị sững sờ. Hai nghìn năm trăm một bao là giá rất đắt rồi, hơn nữa nhìn qua là biết đống gạo này đã được cất trữ từ lâu.
Rõ ràng hai vợ chồng chủ tiệm không sợ không bán được gạo, bọn họ đứng bên cạnh giục, bảo mấy người nhanh chóng quyết định đi.
Hai nghìn năm trăm một bao, một vạn cũng chỉ mua được bốn bao, huống chi đồ trong siêu thị cũng không rẻ. Ba người bàn bạc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mua.
"Hướng Du, cháu có đủ tiền không?" Chú Hướng quay sang nhìn Hướng Du đang đứng ở cửa.
"Cháu có ạ.” Hướng Du lập tức đếm ra hai nghìn năm trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro