Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Ngược
A Thụ tn
2024-11-22 01:23:11
Tối đến, Hướng Du nằm trên giường sofa, vừa suy nghĩ thì không gian đã hiện ra trước mắt, những hạt giống trước đây gieo xuống, bây giờ đã nảy mầm bén rễ.
Nhưng dường như chu kỳ sinh trưởng của chúng nhanh hơn so với thế giới bên ngoài một chút, lúa đã cao bằng cánh tay.
Không biết khi nào chúng mới chín, vậy nên mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều phải quan sát một lượt.
Lũ gà con lớn lên từng ngày, con nào con nấy ăn đến bụng tròn vo, Hướng Du mong chờ chúng có thể đẻ trứng, đến lúc đó có thể làm rất nhiều bánh mì ngọt nhỏ để tích trữ.
Điện thoại đổ chuông, là của Thường Minh, Hướng Du nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, gần đây cô kích thích Thường Minh không nhẹ.
Mỗi tối lúc ăn cơm đều chụp lại bữa tối phong phú của mình, gửi cho Thường Minh, dù chỉ là một củ khoai lang nướng cũng có thể khiến Thường Minh thèm thuồng mấy ngày liền.
…
"Hướng Du, nghe nói thành phố A sắp phong tỏa rồi, em đến đâu rồi?” Trước màn hình, Thường Minh hốc mắt trũng sâu, hai má hốc hác.
Ngay sau đó, anh ta gọi video cho Hướng Du, bởi vì mạng không tốt nên cái vòng trên màn hình cứ xoay mãi, năm phút sau cuộc gọi video mới kết nối được.
Nhưng chuông chỉ reo vài giây thì hiển thị mạng không tốt, tự động ngắt, Thường Minh nhìn những bức ảnh đồ ăn Hướng Du gửi, nuốt nước bọt.
Hướng Du nói sẽ mang đồ ăn về cho anh ta, có lẽ đã trên đường về rồi.
Giường bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, là âm thanh của túi đựng thức ăn nào đó, Thường Minh lập tức cảm thấy bụng càng đói hơn.
"Trương Lỗi, Trương Lỗi....” Thường Minh thử gọi giường đối diện hai tiếng, nhưng bên kia lập tức không còn tiếng động, rõ ràng đối phương không muốn chia cho anh ta chút đồ ăn nào.
Trong mắt Thường Minh lộ vẻ oán hận, đợi đấy, đợi Hướng Du mang đồ ăn về cho anh ta, anh ta sẽ không chia cho Trương Lỗi một chút nào hết.
Thậm chí còn muốn đối phương nhìn anh ta ăn nữa, nghĩ vậy, Thường Minh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm sau khi thức dậy, Hướng Du cầm xẻng đi ra cửa thôn, ở đây đã có hơn ba mươi người đang đợi từ sớm.
Thôn họ Hướng dân số không nhiều, cũng chỉ có mười mấy hộ mà thôi.
Trưởng thôn chia mọi người thành bốn năm nhóm nhỏ, Hướng Du đi cùng mấy đứa trẻ quét tuyết lúc trước, phụ trách quét dọn đường trong thôn.
Hướng Nghị được xem là lao động trẻ khỏe, đi cùng những người đàn ông trung niên trong thôn quét dọn đường chính, những người còn lại thì dọn dẹp núi sau, dù sao gần đây cũng thường xuyên có người dân trong thôn chạy tới đó.
Sau khi phân công công việc xong, Hướng Du cùng bảy đứa trẻ đi vào trong thôn.
"Chúng ta làm thế này nhé, chúng ta có tám người, bốn người quét nửa đầu, bốn người quét nửa sau.” Hướng Du đề xuất, làm như vậy hiệu suất công việc cũng sẽ cao hơn.
Không tồn tại vấn đề ai sẽ lười biếng.
"Em đồng ý.” Một cậu bé lập tức tỏ vẻ, những người còn lại suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Trước đây khi bọn họ quét tuyết đều đi cùng nhau, đi cùng nhau cũng có thể trò chuyện tán gẫu.
"Chị Hướng Du, chị quét nửa đầu hay nửa sau.” Cậu bé đi đến bên cạnh Hướng Du.
“Nửa sau đi.” Hướng Du nghĩ tới hình như bên đó gần hồ chứa nước.
Còn có thể đi qua đó xem thử.
"Em đi cùng chị Hướng Du, em quét nửa sau.” Tiếp theo cũng có hai người chọn đi cùng cậu bé quét nửa sau.
Sau khi phân công hợp tác, rõ ràng hiệu suất quét tuyết nhanh hơn trước đây, lúc trước phải đến khi trời tối mịt bọn nó mới về nhà được, nhưng hôm nay buổi trưa đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dường như chu kỳ sinh trưởng của chúng nhanh hơn so với thế giới bên ngoài một chút, lúa đã cao bằng cánh tay.
Không biết khi nào chúng mới chín, vậy nên mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều phải quan sát một lượt.
Lũ gà con lớn lên từng ngày, con nào con nấy ăn đến bụng tròn vo, Hướng Du mong chờ chúng có thể đẻ trứng, đến lúc đó có thể làm rất nhiều bánh mì ngọt nhỏ để tích trữ.
Điện thoại đổ chuông, là của Thường Minh, Hướng Du nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, gần đây cô kích thích Thường Minh không nhẹ.
Mỗi tối lúc ăn cơm đều chụp lại bữa tối phong phú của mình, gửi cho Thường Minh, dù chỉ là một củ khoai lang nướng cũng có thể khiến Thường Minh thèm thuồng mấy ngày liền.
…
"Hướng Du, nghe nói thành phố A sắp phong tỏa rồi, em đến đâu rồi?” Trước màn hình, Thường Minh hốc mắt trũng sâu, hai má hốc hác.
Ngay sau đó, anh ta gọi video cho Hướng Du, bởi vì mạng không tốt nên cái vòng trên màn hình cứ xoay mãi, năm phút sau cuộc gọi video mới kết nối được.
Nhưng chuông chỉ reo vài giây thì hiển thị mạng không tốt, tự động ngắt, Thường Minh nhìn những bức ảnh đồ ăn Hướng Du gửi, nuốt nước bọt.
Hướng Du nói sẽ mang đồ ăn về cho anh ta, có lẽ đã trên đường về rồi.
Giường bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, là âm thanh của túi đựng thức ăn nào đó, Thường Minh lập tức cảm thấy bụng càng đói hơn.
"Trương Lỗi, Trương Lỗi....” Thường Minh thử gọi giường đối diện hai tiếng, nhưng bên kia lập tức không còn tiếng động, rõ ràng đối phương không muốn chia cho anh ta chút đồ ăn nào.
Trong mắt Thường Minh lộ vẻ oán hận, đợi đấy, đợi Hướng Du mang đồ ăn về cho anh ta, anh ta sẽ không chia cho Trương Lỗi một chút nào hết.
Thậm chí còn muốn đối phương nhìn anh ta ăn nữa, nghĩ vậy, Thường Minh ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm sau khi thức dậy, Hướng Du cầm xẻng đi ra cửa thôn, ở đây đã có hơn ba mươi người đang đợi từ sớm.
Thôn họ Hướng dân số không nhiều, cũng chỉ có mười mấy hộ mà thôi.
Trưởng thôn chia mọi người thành bốn năm nhóm nhỏ, Hướng Du đi cùng mấy đứa trẻ quét tuyết lúc trước, phụ trách quét dọn đường trong thôn.
Hướng Nghị được xem là lao động trẻ khỏe, đi cùng những người đàn ông trung niên trong thôn quét dọn đường chính, những người còn lại thì dọn dẹp núi sau, dù sao gần đây cũng thường xuyên có người dân trong thôn chạy tới đó.
Sau khi phân công công việc xong, Hướng Du cùng bảy đứa trẻ đi vào trong thôn.
"Chúng ta làm thế này nhé, chúng ta có tám người, bốn người quét nửa đầu, bốn người quét nửa sau.” Hướng Du đề xuất, làm như vậy hiệu suất công việc cũng sẽ cao hơn.
Không tồn tại vấn đề ai sẽ lười biếng.
"Em đồng ý.” Một cậu bé lập tức tỏ vẻ, những người còn lại suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Trước đây khi bọn họ quét tuyết đều đi cùng nhau, đi cùng nhau cũng có thể trò chuyện tán gẫu.
"Chị Hướng Du, chị quét nửa đầu hay nửa sau.” Cậu bé đi đến bên cạnh Hướng Du.
“Nửa sau đi.” Hướng Du nghĩ tới hình như bên đó gần hồ chứa nước.
Còn có thể đi qua đó xem thử.
"Em đi cùng chị Hướng Du, em quét nửa sau.” Tiếp theo cũng có hai người chọn đi cùng cậu bé quét nửa sau.
Sau khi phân công hợp tác, rõ ràng hiệu suất quét tuyết nhanh hơn trước đây, lúc trước phải đến khi trời tối mịt bọn nó mới về nhà được, nhưng hôm nay buổi trưa đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro