Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế
Tìm Kiếm
A Thụ tn
2024-11-21 00:35:35
Nghĩ đến đủ thứ chuyện trong mạt thế, Hướng Du viết lại những thứ gặp được ở kiếp trước nhưng không có lên sổ, sau khi kiểm tra xong, xác nhận không còn bỏ sót gì, cô mới dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngồi bên cạnh thi thoảng lại liếc mắt nhìn quyển sổ đặt trên bàn của Hướng Du, trong mắt mang theo vẻ tò mò, vừa rồi anh ta đã thấp thoáng nhìn thấy bên trên đó viết hai tấn gạo.
Không phải người này định nhập sỉ đấy chứ.
Tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, không chỉ thành phố A mà cả mấy thành phố bên cạnh cũng thế, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy tuyết trắng phủ kín một màu.
“Thành phố M và thành phố N cũng có tuyết rơi, mọi người xem, hình như trận tuyết lớn này đã lan khắp cả nước, chỉ là mức độ hơi lớn thì phải!”
“Đúng rồi, tôi cũng xem thời sự rồi, phía chính phủ nói đây là trận tuyết nhân tạo rơi khắp cả nước.”
Bốn người ngồi ở ghế đằng sau bàn tán, Hướng Du nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn lâu dài nhằm xoa dịu bạo loạn mà thôi.
Khi lương thực tích trữ bị ăn hết sạch, và mọi người bắt đầu khủng hoảng thì mấy lời nói kia đều sẽ bị bọn họ dùng hành động để lật đổ hết.
Lúc đến thành phố K đã là chiều ngày hôm sau, sau khi bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Hướng Du nhìn nhân viên vệ sinh đang dọn tuyết trên đường cái, gần như cứ năm mươi mét chắc chắn có thể nhìn thấy một nhân viên vệ sinh đang dọn tuyết.
Hai bên đường chất đầy những người tuyết lớn nhỏ khác nhau, mười mấy đứa trẻ đi cùng người lớn chơi nặn quả cầu tuyết, ném tuyết, mấy quán hàng rong quanh đấy thậm chí còn bán luôn sản phẩm Giáng Sinh.
Một chị gái mặc đồ Giáng Sinh ôm cánh tay anh ta bạn trai đi ra khỏi ngõ nhỏ, bên trong tiệm bánh cũng trưng bày những mẫu bánh kem có hình người tuyết.
Toàn bộ những hình ảnh ấm áp này dường như khác biệt hoàn toàn với mạt thế trong trí nhớ của Hướng Du.
Cô kéo chiếc vali bước nhanh rời khỏi con phố náo nhiệt này.
[Tiểu khu Dương Đăng].
Cô lấy thẻ vào cổng ra, sau khi tiến vào tiểu khu lập tức đến tòa nhà số ba, căn hộ 401.
Sau khi cắm chìa khóa vào ổ, đập vào mắt chính là một giá sách cực lớn ở huyền quan và mùi hương gỗ bách chui vào mũi.
Trên giá sách chất đống không ít tư liệu, trên án thư đằng sau, Hướng Du dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng múa bút thành văn của mình.
Trường đại học Thanh Đằng ở thành phố A cũng được tính là trường nổi tiếng số một trong nước.
Lúc trước vì muốn thi đỗ mà cô đã cố gắng rất lâu.
Trên bức tường chỗ giá sách đặt hai di ảnh của người già, hai người trên di ảnh mang dáng vẻ ít khi cười nói, thoạt nhìn rất nghiêm khắc nhưng Hướng Du biết, trên đời này cũng chỉ có mỗi hai người họ là đối xử với mình tốt nhất.
Sau khi đóng cửa lại, việc đầu tiên mà Hướng Du làm chính là lập tức đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, sau đó ngồi xổm xuống tìm kiếm trong ngăn tủ.
Cô bới hết mấy bộ quần áo bên trong ra cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà mình cần ở bên dưới tận cùng tủ quần áo. Hai tay cô cầm chiếc hộp gỗ lên, sau khi tìm được chìa khóa trong chiếc tủ đầu giường, cô mở chiếc hộp ra.
Bên trong hộp đặt đồ mà bà nội để lại cho cô từ lúc sinh thời, đó là một vài món đồ trang sức vàng bạc.
Hướng Du đổ hết toàn bộ đồ trong hộp lên giường rồi sốt ruột tìm kiếm.
Người đàn ông ngồi bên cạnh thi thoảng lại liếc mắt nhìn quyển sổ đặt trên bàn của Hướng Du, trong mắt mang theo vẻ tò mò, vừa rồi anh ta đã thấp thoáng nhìn thấy bên trên đó viết hai tấn gạo.
Không phải người này định nhập sỉ đấy chứ.
Tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, không chỉ thành phố A mà cả mấy thành phố bên cạnh cũng thế, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy tuyết trắng phủ kín một màu.
“Thành phố M và thành phố N cũng có tuyết rơi, mọi người xem, hình như trận tuyết lớn này đã lan khắp cả nước, chỉ là mức độ hơi lớn thì phải!”
“Đúng rồi, tôi cũng xem thời sự rồi, phía chính phủ nói đây là trận tuyết nhân tạo rơi khắp cả nước.”
Bốn người ngồi ở ghế đằng sau bàn tán, Hướng Du nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn lâu dài nhằm xoa dịu bạo loạn mà thôi.
Khi lương thực tích trữ bị ăn hết sạch, và mọi người bắt đầu khủng hoảng thì mấy lời nói kia đều sẽ bị bọn họ dùng hành động để lật đổ hết.
Lúc đến thành phố K đã là chiều ngày hôm sau, sau khi bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Hướng Du nhìn nhân viên vệ sinh đang dọn tuyết trên đường cái, gần như cứ năm mươi mét chắc chắn có thể nhìn thấy một nhân viên vệ sinh đang dọn tuyết.
Hai bên đường chất đầy những người tuyết lớn nhỏ khác nhau, mười mấy đứa trẻ đi cùng người lớn chơi nặn quả cầu tuyết, ném tuyết, mấy quán hàng rong quanh đấy thậm chí còn bán luôn sản phẩm Giáng Sinh.
Một chị gái mặc đồ Giáng Sinh ôm cánh tay anh ta bạn trai đi ra khỏi ngõ nhỏ, bên trong tiệm bánh cũng trưng bày những mẫu bánh kem có hình người tuyết.
Toàn bộ những hình ảnh ấm áp này dường như khác biệt hoàn toàn với mạt thế trong trí nhớ của Hướng Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô kéo chiếc vali bước nhanh rời khỏi con phố náo nhiệt này.
[Tiểu khu Dương Đăng].
Cô lấy thẻ vào cổng ra, sau khi tiến vào tiểu khu lập tức đến tòa nhà số ba, căn hộ 401.
Sau khi cắm chìa khóa vào ổ, đập vào mắt chính là một giá sách cực lớn ở huyền quan và mùi hương gỗ bách chui vào mũi.
Trên giá sách chất đống không ít tư liệu, trên án thư đằng sau, Hướng Du dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng múa bút thành văn của mình.
Trường đại học Thanh Đằng ở thành phố A cũng được tính là trường nổi tiếng số một trong nước.
Lúc trước vì muốn thi đỗ mà cô đã cố gắng rất lâu.
Trên bức tường chỗ giá sách đặt hai di ảnh của người già, hai người trên di ảnh mang dáng vẻ ít khi cười nói, thoạt nhìn rất nghiêm khắc nhưng Hướng Du biết, trên đời này cũng chỉ có mỗi hai người họ là đối xử với mình tốt nhất.
Sau khi đóng cửa lại, việc đầu tiên mà Hướng Du làm chính là lập tức đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, sau đó ngồi xổm xuống tìm kiếm trong ngăn tủ.
Cô bới hết mấy bộ quần áo bên trong ra cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà mình cần ở bên dưới tận cùng tủ quần áo. Hai tay cô cầm chiếc hộp gỗ lên, sau khi tìm được chìa khóa trong chiếc tủ đầu giường, cô mở chiếc hộp ra.
Bên trong hộp đặt đồ mà bà nội để lại cho cô từ lúc sinh thời, đó là một vài món đồ trang sức vàng bạc.
Hướng Du đổ hết toàn bộ đồ trong hộp lên giường rồi sốt ruột tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro