Huyết chiến
2024-11-06 14:40:54
Chỉ trong tích tắc, khi vừa thấy kết giới Trần gia giảm uy lực. Huyết Hồ đã dội 5 quả đạn lửa cực lớn. Các anh của
Tuyết không kịp trở tay. Kết giới thủng một lỗ nhỏ, nhưng bọn dơi đã kịp xông vào làm tấm lưới chẳn rách rộng ra, tiếp theo thì độc trùng lần lượt thi nhau bò vào. 2°
Một tấm màn đỏ đầy huyết nộ lập tức ập vào Trần gia. Kết giới bị phá. Quỷ binh tấn công. Tứ Đại Thiên Vương bận rộn vung chùy đánh trả những Vong Quỷ Cổ Đại nên cũng không thể hộ pháp cho bọn người Trần gia.
Vậy là Huyết chiến thực sự bắt đầu.
(29
Các anh của Tuyết lật đật rút kiếm đánh trả. Các bác trai vừa được hồi sức, còn đang chưa kịp thở lấy hơi đã phải lập tức thi pháp chiến đấu.
Cảnh chiến trận hồn loạn, sấm chớp rền vang, giông tố quay cuồng. Vì đã gọi Huyết Phù nên ai nấy trong nhà
Tuyết đều toả ra luồng sáng đỏ rực chói mắt. Họ không ngừng lao lên vung kiếm chém tan vong quỷ.
Tuyết dìu ông Hưng ngồi lại ghế, cơ thể của ông bị độc trùng phá đi hơn nửa. Ông nắm lấy tay Tuyết thều thào.
"Đừng lo cho ta, chạy đi, con mau chạy đi".
"Con không đi. Con sẽ chiến đấu với chúng. Con sẽ bảo vệ mọi người".
Tuyết nói mà nước mắt đã lưng tròng. Cô nhìn nụ cười ôn hòa của ông nội mà lòng đau như cắt. Cô biết ông Hưng đã không thể cầm cự lâu được nữa. Ông cười bảo cô vẫn là đứa cháu gái ngốc của ông. Rồi ông dùng hết sức hô lớn.
"Thiên Địa Tường Minh. Nhật Nguyệt Vĩnh Cửu.
Âm Dương Vô Cực. Đạo Pháp Chuyển Luân.
Sứ Giả Hiệu Triệu. Cấp Cấp Như Luật Lệnh".
Từ người ông Hưng xuất ra bảy luồng sáng xoay tròn trên không trung. Sau đó, chúng lần lượt nhập vào người
Tuyết. Cô kinh ngạc, bất động nhìn ông nội.
"Ta dùng linh lực này phong ấn cháu của ta, bảo vệ cháu của ta, cùng gia quyến. Đời này Trần gia không có Sứ Giả. Trần Gia Tuyết mãi mãi chỉ là một đứa trẻ bình thường. Thiên Đình soi xét mà thành toàn cho ta".
Ông Hưng nói xong thì lịm dần đi, thất khiếu chảy ra máu đen tanh tưởi, cơ thể ông giật lên ba cái, rồi ông trút hơi thở cuối cùng. Tuyết thét lên đầy thống khổ. Hai tiếng "ông ơi" nghe sao đứt ruột. Cô ôm lấy người ông, chứng kiến cơ thể ông từ nóng rang chuyển sang lạnh ngắt, nó khiến trái tim cô quặn thắt.
Ông của cô đã đi rồi, đi thật rồi. Tuyết khóc nấc. Những kí ức tuổi thơ bất chợt ùa về xâu xé tâm can, từng lời chỉ dạy, từng cái xoa đầu, từng nụ cười đầy hãnh diện, tất cả khiến cho cảm xúc của Tuyết vỡ oà.
Cô khóc thương ông, cũng tự trách mình. Cô còn chưa kịp báo hiếu cho ông ngày nào, từ đầu đến cuối đều là ông che chở, bảo bọc cho cô. Nếu như cô hành động sớm hơn, đồng ý Huyền Tông Hội sớm hơn thì biết đâu chừng đã có thể cứu được ông nội, cứu được Trần gia.
Những người con dâu cũng lần lượt đến bên ông Hưng mà tiễn ông lần cuối. Ai nấy cũng đều sụt sùi buồn thương.
Những người bên ngoài nghe tiếng hét của Tuyết cũng đoán được tình hình. Trong ánh mắt đã nhuốm màu bi thương. Nhưng họ còn đang chiến đấu, họ còn có người cần bảo vệ, họ không cho phép bản thân ủy mị lâu.
Từ trong người ông Hưng xuất ra thêm ba cái luồng sáng trắng bao quanh căn phòng. Tuyết biết ông đang dùng hồn phách để bảo vệ mọi người. Cô để cho các bác gái bên trong phòng, còn bản thân thì xông ra trận chiến.
Những người anh của Tuyết đều đang bị thương, bọn họ lớp bị dơi cắn, quạ mổ, lớp bị tên bắn, rồi bị bọn quỷ cào cấu. Độc trùng men theo vết thương mà xâm nhập cơ thể khiến cho họ giảm lực đánh rất nhiều. Các bác trai cũng không khá hơn. Họ đang trực tiếp giao chiến với các bậc Quỷ Vương, có người mất một cánh tay, người rách toạc một bên vai, người thì bị tên xuyên thủng một bên đùi, nhưng họ đều không ngừng vung kiếm đánh trả.
Tuyết cầm song kiếm tức tốc lao lên đánh cho bọn quỷ binh tan tác. Lửa giận trong lòng cùng lửa thiên đang có trong người làm cho toàn thân của Tuyết phát ra một vầng lửa vàng rực. Cô lần lượt giải vây cho các anh. Nhưng Bạch Hổ đã nhanh chóng cho quỷ binh cấp cao tiến lên bao vây cô. Hắn tất nhiên là muốn bắt sống Tuyết. Vậy là cô lại bận rộn tả đột hữu xông một góc riêng.
"Để ta xem, cô dai sức đến khi nào".
Mai Hoa Xà Vương bắt đầu thả rắn. Trăm ngàn con rắn cực độc nhe nanh bén ngót trường nhanh như bay. Chúng hung hăng lao lên cắn vào người của Tuyết. Cô bị dính mấy nhát nhưng cũng thành công hất văng chúng ra.
Độc trùng đã ngấm vào người khá lâu khiến các anh của Tuyết đuối sức dần. Gia Kiên và Gia Lý đã không thể trụ nổi mà ngã rạp xuống. Ống Tính và ông Sinh cũng lần lượt bỏ mạng, hai người đã bị tên xuyên như một con nhím.
Tuyết nhìn sang mà không khỏi đau lòng. Trong lúc lơ đễnh, Tuyết đã bị một con rắn cắn lên ngay cổ. Cô gào lên, tức giận nắm nó dựt ra. Mặc dù con rắn sau đó bị Tuyết thiêu rụi nhưng nọc độc cũng đã chạy vào người. Tuyết bắt đầu có chút choáng váng, cô khuyu người ổn định nhịp thở. Rồi lại đứng lên chiến đấu.
Quay lại phòng khách, khi các con dâu đang đỡ xác ông Hưng nằm lại ngay ngắn trên phản gỗ thì từ trong người ông túa ra vô số những con rết to bản, đầu râu đỏ lừ ngoe nguẩy rất đáng sợ, chúng tấn công các bác gái khiến bọn họ lăn lộn đau đớn. Bạch Hồ muốn dùng cơ thể thuần âm của họ để luyện ngải ký quỷ.
Ông Đạo như có dự cảm về điểm chẳng lành liền dùng toàn lực đánh ra một đạo phép để hất tung bọn quỷ binh, sau đó ông tức tốc quay vào nhà. Ông Nhân và ông Trí cũng chạy theo. Ba ông chạy vào tới nơi thì thấy cơ thể của vợ và em dâu đang bị rết cắn phá lỗ chỗ, bọn họ cũng đã chết trong tư thế khó coi.
Ông Nhân và ông Trí buộc phải dùng linh lực để thanh tẩy, ngăn chặn hồn phách của họ bị câu mất. Hai người cũng quyên sinh để bảo vệ nữ quyến Trần gia. Ông Đạo lặng người nhìn xác vợ và các em mình. Ông gục xuống đất khóc la ai oán. Bản thân ông cũng đang bị thương nặng nên bất động vài giây.
Chợt ông nghe tiếng ông Hưng vang lên. "Đạo, bảo vệ con Tuyết, kéo mấy đứa nhỏ chạy đi, ba sẽ trấn cho mấy đứa một lúc, nhanh lên con".
Ông Đạo quật nước mắt mà gắng gượng đứng lên. Ông nắm chặt ngọc bội và Truy Phong kiếm mà tiến thẳng lại chỗ của Tuyết.
"Thịnh, Trung, Trường, mau kéo Gia Tuyết ra cổng sau, nhanh lên".
Tuyết không kịp trở tay. Kết giới thủng một lỗ nhỏ, nhưng bọn dơi đã kịp xông vào làm tấm lưới chẳn rách rộng ra, tiếp theo thì độc trùng lần lượt thi nhau bò vào. 2°
Một tấm màn đỏ đầy huyết nộ lập tức ập vào Trần gia. Kết giới bị phá. Quỷ binh tấn công. Tứ Đại Thiên Vương bận rộn vung chùy đánh trả những Vong Quỷ Cổ Đại nên cũng không thể hộ pháp cho bọn người Trần gia.
Vậy là Huyết chiến thực sự bắt đầu.
(29
Các anh của Tuyết lật đật rút kiếm đánh trả. Các bác trai vừa được hồi sức, còn đang chưa kịp thở lấy hơi đã phải lập tức thi pháp chiến đấu.
Cảnh chiến trận hồn loạn, sấm chớp rền vang, giông tố quay cuồng. Vì đã gọi Huyết Phù nên ai nấy trong nhà
Tuyết đều toả ra luồng sáng đỏ rực chói mắt. Họ không ngừng lao lên vung kiếm chém tan vong quỷ.
Tuyết dìu ông Hưng ngồi lại ghế, cơ thể của ông bị độc trùng phá đi hơn nửa. Ông nắm lấy tay Tuyết thều thào.
"Đừng lo cho ta, chạy đi, con mau chạy đi".
"Con không đi. Con sẽ chiến đấu với chúng. Con sẽ bảo vệ mọi người".
Tuyết nói mà nước mắt đã lưng tròng. Cô nhìn nụ cười ôn hòa của ông nội mà lòng đau như cắt. Cô biết ông Hưng đã không thể cầm cự lâu được nữa. Ông cười bảo cô vẫn là đứa cháu gái ngốc của ông. Rồi ông dùng hết sức hô lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Địa Tường Minh. Nhật Nguyệt Vĩnh Cửu.
Âm Dương Vô Cực. Đạo Pháp Chuyển Luân.
Sứ Giả Hiệu Triệu. Cấp Cấp Như Luật Lệnh".
Từ người ông Hưng xuất ra bảy luồng sáng xoay tròn trên không trung. Sau đó, chúng lần lượt nhập vào người
Tuyết. Cô kinh ngạc, bất động nhìn ông nội.
"Ta dùng linh lực này phong ấn cháu của ta, bảo vệ cháu của ta, cùng gia quyến. Đời này Trần gia không có Sứ Giả. Trần Gia Tuyết mãi mãi chỉ là một đứa trẻ bình thường. Thiên Đình soi xét mà thành toàn cho ta".
Ông Hưng nói xong thì lịm dần đi, thất khiếu chảy ra máu đen tanh tưởi, cơ thể ông giật lên ba cái, rồi ông trút hơi thở cuối cùng. Tuyết thét lên đầy thống khổ. Hai tiếng "ông ơi" nghe sao đứt ruột. Cô ôm lấy người ông, chứng kiến cơ thể ông từ nóng rang chuyển sang lạnh ngắt, nó khiến trái tim cô quặn thắt.
Ông của cô đã đi rồi, đi thật rồi. Tuyết khóc nấc. Những kí ức tuổi thơ bất chợt ùa về xâu xé tâm can, từng lời chỉ dạy, từng cái xoa đầu, từng nụ cười đầy hãnh diện, tất cả khiến cho cảm xúc của Tuyết vỡ oà.
Cô khóc thương ông, cũng tự trách mình. Cô còn chưa kịp báo hiếu cho ông ngày nào, từ đầu đến cuối đều là ông che chở, bảo bọc cho cô. Nếu như cô hành động sớm hơn, đồng ý Huyền Tông Hội sớm hơn thì biết đâu chừng đã có thể cứu được ông nội, cứu được Trần gia.
Những người con dâu cũng lần lượt đến bên ông Hưng mà tiễn ông lần cuối. Ai nấy cũng đều sụt sùi buồn thương.
Những người bên ngoài nghe tiếng hét của Tuyết cũng đoán được tình hình. Trong ánh mắt đã nhuốm màu bi thương. Nhưng họ còn đang chiến đấu, họ còn có người cần bảo vệ, họ không cho phép bản thân ủy mị lâu.
Từ trong người ông Hưng xuất ra thêm ba cái luồng sáng trắng bao quanh căn phòng. Tuyết biết ông đang dùng hồn phách để bảo vệ mọi người. Cô để cho các bác gái bên trong phòng, còn bản thân thì xông ra trận chiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người anh của Tuyết đều đang bị thương, bọn họ lớp bị dơi cắn, quạ mổ, lớp bị tên bắn, rồi bị bọn quỷ cào cấu. Độc trùng men theo vết thương mà xâm nhập cơ thể khiến cho họ giảm lực đánh rất nhiều. Các bác trai cũng không khá hơn. Họ đang trực tiếp giao chiến với các bậc Quỷ Vương, có người mất một cánh tay, người rách toạc một bên vai, người thì bị tên xuyên thủng một bên đùi, nhưng họ đều không ngừng vung kiếm đánh trả.
Tuyết cầm song kiếm tức tốc lao lên đánh cho bọn quỷ binh tan tác. Lửa giận trong lòng cùng lửa thiên đang có trong người làm cho toàn thân của Tuyết phát ra một vầng lửa vàng rực. Cô lần lượt giải vây cho các anh. Nhưng Bạch Hổ đã nhanh chóng cho quỷ binh cấp cao tiến lên bao vây cô. Hắn tất nhiên là muốn bắt sống Tuyết. Vậy là cô lại bận rộn tả đột hữu xông một góc riêng.
"Để ta xem, cô dai sức đến khi nào".
Mai Hoa Xà Vương bắt đầu thả rắn. Trăm ngàn con rắn cực độc nhe nanh bén ngót trường nhanh như bay. Chúng hung hăng lao lên cắn vào người của Tuyết. Cô bị dính mấy nhát nhưng cũng thành công hất văng chúng ra.
Độc trùng đã ngấm vào người khá lâu khiến các anh của Tuyết đuối sức dần. Gia Kiên và Gia Lý đã không thể trụ nổi mà ngã rạp xuống. Ống Tính và ông Sinh cũng lần lượt bỏ mạng, hai người đã bị tên xuyên như một con nhím.
Tuyết nhìn sang mà không khỏi đau lòng. Trong lúc lơ đễnh, Tuyết đã bị một con rắn cắn lên ngay cổ. Cô gào lên, tức giận nắm nó dựt ra. Mặc dù con rắn sau đó bị Tuyết thiêu rụi nhưng nọc độc cũng đã chạy vào người. Tuyết bắt đầu có chút choáng váng, cô khuyu người ổn định nhịp thở. Rồi lại đứng lên chiến đấu.
Quay lại phòng khách, khi các con dâu đang đỡ xác ông Hưng nằm lại ngay ngắn trên phản gỗ thì từ trong người ông túa ra vô số những con rết to bản, đầu râu đỏ lừ ngoe nguẩy rất đáng sợ, chúng tấn công các bác gái khiến bọn họ lăn lộn đau đớn. Bạch Hồ muốn dùng cơ thể thuần âm của họ để luyện ngải ký quỷ.
Ông Đạo như có dự cảm về điểm chẳng lành liền dùng toàn lực đánh ra một đạo phép để hất tung bọn quỷ binh, sau đó ông tức tốc quay vào nhà. Ông Nhân và ông Trí cũng chạy theo. Ba ông chạy vào tới nơi thì thấy cơ thể của vợ và em dâu đang bị rết cắn phá lỗ chỗ, bọn họ cũng đã chết trong tư thế khó coi.
Ông Nhân và ông Trí buộc phải dùng linh lực để thanh tẩy, ngăn chặn hồn phách của họ bị câu mất. Hai người cũng quyên sinh để bảo vệ nữ quyến Trần gia. Ông Đạo lặng người nhìn xác vợ và các em mình. Ông gục xuống đất khóc la ai oán. Bản thân ông cũng đang bị thương nặng nên bất động vài giây.
Chợt ông nghe tiếng ông Hưng vang lên. "Đạo, bảo vệ con Tuyết, kéo mấy đứa nhỏ chạy đi, ba sẽ trấn cho mấy đứa một lúc, nhanh lên con".
Ông Đạo quật nước mắt mà gắng gượng đứng lên. Ông nắm chặt ngọc bội và Truy Phong kiếm mà tiến thẳng lại chỗ của Tuyết.
"Thịnh, Trung, Trường, mau kéo Gia Tuyết ra cổng sau, nhanh lên".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro