Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí

Chương 10

Trà Tiểu Thất

2024-01-18 17:15:58

Lúc cung nhân dưa nước nóng cùng đồ ăn sáng đến là do ta mở cửa, ta từ trong mắt bọn họ thấy được nhưng tia kinh ngạc, sau đó những người này ai nấy đều cũng cúi đầu, nhanh chóng bận rộn.

Ta đổi sang một bộ y phục nhẹ nhàng, tay áo ngắn, vác dù giấy ngay sau lưng, đi theo Mục Vân Thư đến cung Phù Lan.

Bên trong cung hôm nay trông có vẻ rực rỡ hẳn lên, hoa nở rộ toả ngát hương, hương hoa nồng đậm trong không khí, thậm chí át đi sự phong nhã của phong lan, ta hơi nhíu mày.

“Sơ Thất.”

Mục Vân Thư nhẹ kêu ta một tiếng, vừa nghiêng đầu hắn liền đem một viên thuốc vào bên trong miệng ta, viên thuộc ngọt ngào vào miệng liền tan đi. Mục Vân Thư không thu tay lại liền mà nhẹ nhàng cọ lấy môi của ta: “Ngưng lộ đan, có thể giúp thanh tâm sáng mắt, trừ độc trừ tà.”

“Trừ cái gì tà? Chàng là đại phu chứ có phải đạo sĩ đâu.”

Ta cười cùng hắn đùa giỡn.

“Mục công tử tới.”

Triệu quý phi từ bên trong tẩm điện của Nhu Di công chúa, chàng mắt của nàng quét qua người ta, cảm giác không thoải mái kia lại ập tới. Mục Vân Thư cùng nàng hành lễ, sau đó muốn mang theo ta vào bên trong xem bệnh cho công chúa, Triệu quý phi lại ngăn ta lại, nhìn qua là mười phân cố tình muốn chặn ta lại, khiến ta cảm thấy nổi da gà.

“Bốn cung hôm qua gặp được Sơ Thất cô nương cảm thấy rất có duyên, cô nương có thể cùng bổn cung đi dạo bộ phía một chút, nói chuyện một chút.”

“Quý phi nương nương, tại hạ lúc xem bệnh cần có người ở bên hỗ trợ.”

Mục Vân Thư nhẹ nhàng dắt tay của ta về, lễ phép cự tuyệt lời mời của Triệu quý phí, thậm chí còn không thèm nói đến sau khi xem bệnh xong ta có thể đi theo này,

“Là… là vậy sao.”

Triệu quý phi có chút thất vọng buông tay ta ra, chúng ta sau khi tiến vào tẩm điện, ta thấy nàng cầm khăn lụa lau lau tay.

Hứ, ta còn không có ghét bỏ ngươi đâu.

Nhu Di công chúa cho thu hồi những rèm cửa bên trong điện, nàng mặc một áo gấm mỏng tựa sương mù, nghiêng nghiêng tựa người bên gối, tư thái thướt tha, gương mặt đẹp như trchàng, đẹp đến mức người ta không cách nào rời mắt khỏi. Nhìn thấy ta cùng Mục Vân Thư cùng nhau tiến vào, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, không để lại giấu vết nhìn về Triệu quý phi phía sau lưng chúng ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Kiều Kiều à, Mục công tử cùng Sơ Thất cô nương đến tái khám cho con.”

Triệu quý phí vòng qua người chúng ta đi đến bên cạnh Nhu Di công chúa, công chúa rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thầm thì nói: “Cực khổ Mục công tử rồi.” Nàng vươn tay lộ ra làn da tựa tuyết trắng, nâng chàng mắt sáng nhẹ nhàng nhìn về phía Mục Vân Thư, trông nhìn hai cánh bướm đang vỗ nhẹ.

Mục Vân Thư chàng mắt vẫn đạm mạc như thường, hắn vẫn theo thường lệ đắp một tấm khăn lựa lên cổ tay công chúa rồi mới bắt đầu bắt mạch. Ngay lúc Mục Vân Thư chuẩn bị đưa tay lên thì trong chớp mắt, Nhu Di công chúa thủ đoạn khẽ run một cái, khăn lụa trượt xuống, cũng chính là lúc đó ta một tay lôi Mục Vân Thư đến bên người mình, chàng mắt lạnh như băng nhìn các nàng.

“Xem ra bệnh của quý quốc công chúa không cần đến phu quân nhà ta lại trị.”

“Làm càn!”

Triệu quý phi vỗ tay vịn, rốt cuộc không thèm che giấu địch ý đối với ta nữa, ta cười hù một tiếng, khinh thường nhìn về phía nàng. Đúng lúc này bên ngoài ầm ầm xong vào một đội nội vệ trang bị đầy đủ, Thẩm Giác đen mặt sải bước vào, Nhu Di công chúa không biết tự lúc nào đã khoác thêm một kiện áo khoác bên ngoài, nhìn thấy hắn nước mắt liền trào trực chảy ra, nói: “Giác ca ca.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Giác mặc dù đang hỏi chuyện, chàng mặt lại chăm chú nhìn vào tay ta đang nắm lấy tay Mục Vân Thư, Nhu Di công chúa cuộn mình vào lòng Triệu quý phí, sợ hãi trả lời.

“Lúc vừa mới bắt mạch, Mục công tử bỗng dưng đụng trúng làm rơi khăn lụa, muốn sờ lấy cổ tay của ta, ta nhất thời sợ hãi né ra, mẫu phi trách hắn làm càn.”

“Người đâu! Mau bắt tên cuồng đồ dám khinh thường công chúa lại cho ta!”

Thẩm Giác ra lệnh một tiếng, nội vệ liền tiến lên, ta rút ra dù giấy ngăn bọn họ lại, đã rõ đây chính là khiêu tiên nhân không được nên vu oan giá hoạ.

Ta kinh ngạc nhìn về phía Nhu Di công chúa, cảm giác đang nhìn một đồ đần. “Vậy cho nên bệnh của người không có ý định trị đúng không?” Sau đó ta giật mình nhận ra, “Các người là muốn dùng ta đến ép Vân Thư trị bệnh cho nàng ta. Sau đó thì sao? Lại muốn ép chàng cưới Thẩm Kiều sao?”

“Uyển Uyển.”

Thẩm Giác trầm giọng quát, đưa tay về phía ta: “Có ta ở đây sẽ không ai để ta làm hại nàng, mau lại đây.”

“Ồ, ngoại trừ tiên nhân khiêu, vu oan giá hoạ các người còn muốn cưới người hả. Các người ở đây là hoàng cung Lê Quốc hay là động thổ phỉ vậy?”

Ta nhấn vào cơ quan bên trên dù giấy, chuyện động cán dù, nan dù bung ra lộ ra một viền sắt bén, cán dù lúc này trở thành một thanh kiếm dài. Cây dù là do Mục Vân Thư truyền tin về Bách Thảo Các, tìm người chế tạo ta, nhìn sơ qua chỉ là một cây dù làm bằng giấy bình thường, phi thường nhẹ nhàng linh hoạt, trên thực tế mặt dù được làm bằng lụa bắn tia tích lửa, nan dù được làm từ trúc Phượng Tê, cứng cáp vô cùng, nước lửa gì cũng không thể phá hư.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chính chờ vào cây dù này ta mới có thể bảo vệ Mục Vân Thư trchàng khỏi dã thú trên núi.

“Động đến Bách Thảo các, các người đúng là chán sống rồi.”

Trước khi ra tay, ta tốt bụng nhắc nhở đám người không não này một chút.

*

Lúc Thẩm Khanh Đạo chạy đến cũng vừa vặn là lúc ta đánh bay tên nội vệ của cùng ra ngoài, hắn vội vàng chạy đến bên chân quốc quân, bị doạ đến mức mặt mũi tràn đầy kinh hoàng lao đến quốc quân, lảo đảo suýt nữa là ngã sấp xuống.

Ta chống thanh kiếm xuống đất thở dốc một hơi, Mục Vân Thư lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho ta, giọng điệu mang theo ý cười, “Nương tử vất vả rồi.”

“Không có gì không có gì. Nên làm mà.”

Thẩm Khanh Đạo mặt mày trắng bệch, hắn nhìn xem một màng hỗn độn bên trong điện, lại nhìn về phía Nhu Di công chúa Thẩm Kiều đang run lẩy bẩy núp ở trong lòng Triệu quý phi, đến thở mạnh cũng không dám, cuối cùng chỉ có thể đem lửa giận đổ lên người Thẩm Giác. Một cái tát kia tiếng rất vang, mặt Thẩm Giác ngay lập tức sưng đỏ, hắn vội vàng quỳ một chân trên đất, “Quốc quân bớt giận.”

“Các người… các ngươi… Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

“Thẩm quân,” Ta hướng về phía hắn cười cười, phất phất tay, chỉ vào mấy người trong phòng, “Tiểu lão bà của ngài với khuê nữ nhà ngài muốn tách ta ra, thừa cơ để dụ phu quân ta vào trong, để chàng lấy khuê nữ nhà ngại. Bị ta nhìn thấu ý đồ thì muốn trả đũa, có ý đồ vu oan giá hoạ, muốn dùng vũ lực bức bách phu quân của ta vào lao ngục.”

Nghe những lời ta nói xong, sắc mắc Thẩm Khanh Đạo ngày càng khó coi, ta còn sợ hắn sắp ngất đi. Hắn tức giận đến mức một cước đạp tên đang quỳ trên mặt đất kia lăn quay ra, tay run rẩy chỉ chỉ vào người hắn, “Ngươi…ngươi… Người tới! Tước đi ấn thiếu soái của Thẩm Giác, giam hắn vào thiên lao cho ta!”

“Đừng, Thẩm quân, ngài bắt giam hắn rồi, ta tìm ai lấy lại thuyết pháp đây?”

Ta từ bên trong ống tay áo lấy ra cây cung kia, vung tay một cái cây cung liền cắm đến chỉ cách Thẩm Giác một tấc, ghim sâu xuống cả một nửa, đuôi cung rung lắc dữ dội.

“Thẩm thiếu soái làm việc ẩu ta quá, dấu chạm nổi của phủ Thiếu soái còn đang trên thân cung đây, ngươi cho ta là đồ đần à?”

“Chuyện này là sao nữa?”

Việc tính kế đã quá lớn, Thẩm Khanh Đạo đã hơi choáng, ta hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Giác, giọng điệu lchàng lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí

Số ký tự: 0