Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí
Chương 5
Trà Tiểu Thất
2024-01-18 17:15:58
Trở về phòng, ta chống đỡ hết nửa ngày cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, vừa nằm xuống cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt đã ập tới, ta ngã đầu xuống giường nhắm mắt lại. Đầu ta sau khi gặp tên Thẩm Giác kia bắt đầu đau đến bực bội, ngực cũng có cảm giác ê ẩm khó chịu, cảm xúc hắc ám nhảm hiểm từ tận dưới đáy lòng cuồn cuộn điên cuồng, kể cả sự tồn tại của Mục Thư Vân cũng kìm nén không được.
Việc ta mất trí nhớ khẳng định có liên quan đến Thẩm Giác.
Chẳng lẽ ta thật sự là Khương Uyển.
Như vậy, ta rốt cuộc trước đó có thân phận gì, gặp phải chuyện gì mà suýt nữa mất mạng?
Ta không tin Thẩm Giác, cái thâm tình của hắn phô ra khiến ta cảm thấy buồn nôn khó chịu, mà từ trong mắt hắn ta cũng không thấy được tình yêu, bên trong tròng mắt đen nhánh của hắn cuồn cuộn cố chấp cùng phẫn nộ, giống như một con gấu đen đang giành đồ ăn với ta vậy.
Giữa hai chúng ta căn bản không có khả năng tồn tại tình yêu. Truyện Việt Nam
Ta chắc chắn như vậy.
*
Đang mơ mơ màng màng thì bị người ta đánh thức, thì ra trong lúc vô thức ta ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy còn đang mơ mơ hồ hồ. Mở cửa ra thấy các cung nữ đang chờ ở bên ngoài, các nàng bưng theo một đống đồ nối đuôi nhau vào, nữ quan dẫn đầu hành lễ với ta: “Người đâu, mau hầu hạ cô nương rửa mặt thay quần áo.”
“Không phải tiếc này chỉ mới Mục Vân Thư thôi sao? Sao lại đến đây thay đồ hộ ta nữa?”
Bị một đám cung nữ vây quanh chân tay ta hơi chút luống cuống, trong lúc các nàng muốn tới cởi y phục của ta ra, dựa vào bản năng né trchàng, ta nhảy dựng lên sau đó chạy về phía phòng của Mục Vân Thư ở sát vách, không màng gì ta trực tiếp phá cửa xông vào. Bên trong gian phòng còn nhiều người hơn ta nghĩ nữa, Mục Vân Thư đang giang hai cánh tay hoạt động gân cốt, một người hầu đang chải đầu cho hắn, còn có hai người đang hầu hạ hắn thay quần áo, mặc dù Mục Vân Thư nhìn qua nhã nhặn gầy gò, kỳ thật leo núi, vượt sông lâu dài khiến hắn so với trong tưởng tượng rắn chắc hơn rất nhiều.
“Sao lại hốt hốt hoảng hoảng thế?”
Đối diện với sự xuất hiện của ta, Mục Vân Thư vẫn bình thản như cũ tiếp tục mặc y phục, ta bước nhanh vào đóng cửa lại, ngăn các cung nữ ở bên ngoài.
“A, không, không có… Không có gì.”
Mục Vân Thư nghi hoặc tiến lại xem, ta gãi gãi mặt không biết phải nên giải thích như thế nào. Ngay từ đầu nghe đến việc dự tiệc bản năng cảm thấy rất bài xích, thân thể chuyện động nhanh hơn đầu óc một bước, thế nhưng bây giờ thấy Mục Vân Thư, lại đột nhiên cảm thấy không đến mức không muốn đi như vậy.
“Cô nương, còn không thay quần áo nữa thì không kịp mất.”
Cung nữ ngoài cửa nhẹ nhàng thúc giục, ta chỉ có thể xấu hổ mở cửa ra nhìn càng tàng, tay cầm lấy y phục trên mâm gỗ.
“Cái này, chuyện này không cần làm phiền các cô nương đây, để ta tự mình mặc…”
Xin lỗi ta không có biết mặc!
Ta thậm chí còn không biết cái thứ đồ chơi này cái nào mặc trên, cái nào mặc dưới!
Từ lúc tỉnh lại đến giờ ta vẫn luôn mặc y phục của Mục Vân Thư, sau khi rời khỏi biệt thự trên núi thì ta cũng luôn mặc loại áo tay hẹp, giày da hươu cao cổ, trang phục nữ tử đây là lần đầu tiên mặc sau khi tỉnh lại.
“Cô nương, chúng ta mau trở về thay y phục thôi, sắp không kịp nữa rồi.”
Thấy ta nửa ngày bất động, các cung nữ dường như có chút sốt ruột, thế nhưng hiện tại không thể tự mình mặc cũng không thể nhờ các nàng giúp ta mặc được, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Hay là vẫn cứ không đi nữa.
“Các người cứ ở bên ngoài chờ trước đi.”
Mục Vân Thư lấy đi mấy món y phục từ trong tay ta, ra hiệu cho người ra bên ngoài trước, các cung nữ nhìn nhau, thế mà cũng không phản bác lại, để lại y phục rồi lui ra phía hành lang, sau đó mấy người hầu kia cũng đi ra ngoài, Mục Vân Thư lại khoá cửa phòng lại.
“Ngài biết mặc sao?”
Ta đại khái hiểu được ý tứ của hắn, thấy hẳn cầm lên một tấm vải rất ít chỉ may, mặc dù sắc mặt Mục Vân Thư trông có vẻ bình thường nhưng vành tai đều đã đỏ hết rồi.
“Biết.”
Nhận được đáp án khẳng định, ta không chút do dự cởi y phục của mình ra.
Mặc dù Mục Vân Thư có giúp ta chế ra thuốc bôi, thế nhưng trên người ta vẫn chằng chịt các vết sẹo mới cũ, nhất là cái vết sẹo lớn dữ tợn xấu xí ngay giữa ngực kia, cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ cảm giác khó chịu.
Thân thể thế này ngoại trừ chính mình và Mục Vân Thư ra, ta không nguyện ý để người thứ ba nhìn thấy.
“Sơ Thất, nàng…”
Mục Vân Thư sắc mặt cổ quái nhìn ta, cầm y phục đứng sững một chỗ.
“Sao thế? Mau mặc đi, không phải không kịp rồi hả?” Không hiểu hắn tự dưng khó chịu cái gì, ta mới tự tiến tới nhìn tấm vải thêu đôi uyên ương đang nghịch nước, do dự mà hỏi thăm: “Đây là đồ lót mặc bên trong phải không?”
“Phải.”
Thanh âm của Mục Vân Thư không còn nhẹ nhàng như trước, mà hơi có chút gì đó kìm nén, hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu hơi trầm thấp: “Nàng xoay qua chỗ khác đi,”
“Ồ.”
Cứ như thế Mục Vân Thư giúp ta mặc lên bộ nữ trang áo vàng nhạt phối với váy dài xanh, bên trên tay áo rộng và viền váy có thêu hoa Linh Lan trắng, mặc dù không được tính là hoa lệ nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt.
Các cung nữ tay chân nhanh nhẹn giúp ta chải đầu, trang điểm, sau đó vội vội vàng vàng dẫn hai chúng ta đến bữa tiệc, ta còn không kịp soi gương, chỉ có thể kéo kéo tay áo Mục Vân Thư, hỏi nhỏ: “Mục đại phu, trong ta như thế nào? Ta mặc như bây giờ có đẹp không?”
Mục Vân Thư trở tay nắm chặt lấy tay ta, hắn bày ra vẻ mặt ôn nhu cười nhẹ, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thành dương, giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.”
Ặc… Nghe không hiểu….
Việc ta mất trí nhớ khẳng định có liên quan đến Thẩm Giác.
Chẳng lẽ ta thật sự là Khương Uyển.
Như vậy, ta rốt cuộc trước đó có thân phận gì, gặp phải chuyện gì mà suýt nữa mất mạng?
Ta không tin Thẩm Giác, cái thâm tình của hắn phô ra khiến ta cảm thấy buồn nôn khó chịu, mà từ trong mắt hắn ta cũng không thấy được tình yêu, bên trong tròng mắt đen nhánh của hắn cuồn cuộn cố chấp cùng phẫn nộ, giống như một con gấu đen đang giành đồ ăn với ta vậy.
Giữa hai chúng ta căn bản không có khả năng tồn tại tình yêu. Truyện Việt Nam
Ta chắc chắn như vậy.
*
Đang mơ mơ màng màng thì bị người ta đánh thức, thì ra trong lúc vô thức ta ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy còn đang mơ mơ hồ hồ. Mở cửa ra thấy các cung nữ đang chờ ở bên ngoài, các nàng bưng theo một đống đồ nối đuôi nhau vào, nữ quan dẫn đầu hành lễ với ta: “Người đâu, mau hầu hạ cô nương rửa mặt thay quần áo.”
“Không phải tiếc này chỉ mới Mục Vân Thư thôi sao? Sao lại đến đây thay đồ hộ ta nữa?”
Bị một đám cung nữ vây quanh chân tay ta hơi chút luống cuống, trong lúc các nàng muốn tới cởi y phục của ta ra, dựa vào bản năng né trchàng, ta nhảy dựng lên sau đó chạy về phía phòng của Mục Vân Thư ở sát vách, không màng gì ta trực tiếp phá cửa xông vào. Bên trong gian phòng còn nhiều người hơn ta nghĩ nữa, Mục Vân Thư đang giang hai cánh tay hoạt động gân cốt, một người hầu đang chải đầu cho hắn, còn có hai người đang hầu hạ hắn thay quần áo, mặc dù Mục Vân Thư nhìn qua nhã nhặn gầy gò, kỳ thật leo núi, vượt sông lâu dài khiến hắn so với trong tưởng tượng rắn chắc hơn rất nhiều.
“Sao lại hốt hốt hoảng hoảng thế?”
Đối diện với sự xuất hiện của ta, Mục Vân Thư vẫn bình thản như cũ tiếp tục mặc y phục, ta bước nhanh vào đóng cửa lại, ngăn các cung nữ ở bên ngoài.
“A, không, không có… Không có gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Vân Thư nghi hoặc tiến lại xem, ta gãi gãi mặt không biết phải nên giải thích như thế nào. Ngay từ đầu nghe đến việc dự tiệc bản năng cảm thấy rất bài xích, thân thể chuyện động nhanh hơn đầu óc một bước, thế nhưng bây giờ thấy Mục Vân Thư, lại đột nhiên cảm thấy không đến mức không muốn đi như vậy.
“Cô nương, còn không thay quần áo nữa thì không kịp mất.”
Cung nữ ngoài cửa nhẹ nhàng thúc giục, ta chỉ có thể xấu hổ mở cửa ra nhìn càng tàng, tay cầm lấy y phục trên mâm gỗ.
“Cái này, chuyện này không cần làm phiền các cô nương đây, để ta tự mình mặc…”
Xin lỗi ta không có biết mặc!
Ta thậm chí còn không biết cái thứ đồ chơi này cái nào mặc trên, cái nào mặc dưới!
Từ lúc tỉnh lại đến giờ ta vẫn luôn mặc y phục của Mục Vân Thư, sau khi rời khỏi biệt thự trên núi thì ta cũng luôn mặc loại áo tay hẹp, giày da hươu cao cổ, trang phục nữ tử đây là lần đầu tiên mặc sau khi tỉnh lại.
“Cô nương, chúng ta mau trở về thay y phục thôi, sắp không kịp nữa rồi.”
Thấy ta nửa ngày bất động, các cung nữ dường như có chút sốt ruột, thế nhưng hiện tại không thể tự mình mặc cũng không thể nhờ các nàng giúp ta mặc được, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Hay là vẫn cứ không đi nữa.
“Các người cứ ở bên ngoài chờ trước đi.”
Mục Vân Thư lấy đi mấy món y phục từ trong tay ta, ra hiệu cho người ra bên ngoài trước, các cung nữ nhìn nhau, thế mà cũng không phản bác lại, để lại y phục rồi lui ra phía hành lang, sau đó mấy người hầu kia cũng đi ra ngoài, Mục Vân Thư lại khoá cửa phòng lại.
“Ngài biết mặc sao?”
Ta đại khái hiểu được ý tứ của hắn, thấy hẳn cầm lên một tấm vải rất ít chỉ may, mặc dù sắc mặt Mục Vân Thư trông có vẻ bình thường nhưng vành tai đều đã đỏ hết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Biết.”
Nhận được đáp án khẳng định, ta không chút do dự cởi y phục của mình ra.
Mặc dù Mục Vân Thư có giúp ta chế ra thuốc bôi, thế nhưng trên người ta vẫn chằng chịt các vết sẹo mới cũ, nhất là cái vết sẹo lớn dữ tợn xấu xí ngay giữa ngực kia, cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ cảm giác khó chịu.
Thân thể thế này ngoại trừ chính mình và Mục Vân Thư ra, ta không nguyện ý để người thứ ba nhìn thấy.
“Sơ Thất, nàng…”
Mục Vân Thư sắc mặt cổ quái nhìn ta, cầm y phục đứng sững một chỗ.
“Sao thế? Mau mặc đi, không phải không kịp rồi hả?” Không hiểu hắn tự dưng khó chịu cái gì, ta mới tự tiến tới nhìn tấm vải thêu đôi uyên ương đang nghịch nước, do dự mà hỏi thăm: “Đây là đồ lót mặc bên trong phải không?”
“Phải.”
Thanh âm của Mục Vân Thư không còn nhẹ nhàng như trước, mà hơi có chút gì đó kìm nén, hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu hơi trầm thấp: “Nàng xoay qua chỗ khác đi,”
“Ồ.”
Cứ như thế Mục Vân Thư giúp ta mặc lên bộ nữ trang áo vàng nhạt phối với váy dài xanh, bên trên tay áo rộng và viền váy có thêu hoa Linh Lan trắng, mặc dù không được tính là hoa lệ nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt.
Các cung nữ tay chân nhanh nhẹn giúp ta chải đầu, trang điểm, sau đó vội vội vàng vàng dẫn hai chúng ta đến bữa tiệc, ta còn không kịp soi gương, chỉ có thể kéo kéo tay áo Mục Vân Thư, hỏi nhỏ: “Mục đại phu, trong ta như thế nào? Ta mặc như bây giờ có đẹp không?”
Mục Vân Thư trở tay nắm chặt lấy tay ta, hắn bày ra vẻ mặt ôn nhu cười nhẹ, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thành dương, giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.”
Ặc… Nghe không hiểu….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro