Chương 30 - Cười Giả Tạo Mà Thôi

Tương Lai Còn D...

Ningmeng Hu

2024-08-14 03:47:40

Đường Vũ tiếp tục nói: "Chân tôi bị thương, váy cũng bẩn rồi, tôi về trước đây. Dù sao ở đây cũng chẳng ai chào đón tôi."

"Nói bậy! Đây là nhà của con! Sao lại không ai chào đón con? Con còn muốn đi đâu nữa?" Ông nội Đường Hàn Lâm chống gậy nói.

Đường Vũ cười cười, hỏi: "Nhà của tôi, vậy cho hỏi phòng của tôi hồi đó còn không?"

Lời này vừa nói ra, phòng khách lập tức im lặng. Ai trong nhà họ Đường mà không biết, sau khi Đường Vũ bị đuổi ra khỏi nhà, Đường Thiên Thiên liền chiếm dụng phòng của cô, cứ như cướp bạn trai của cô còn chưa đủ, nhất định phải chiếm giữ tất cả đồ đạc của cô mới vừa lòng.

"Được rồi! Làm loạn đủ chưa?" Đường Vĩ Sơn lên tiếng: "Về nhà ăn cơm thì chuẩn bị vào phòng ăn thôi!"

Ông ta căn bản không quan tâm mấy chuyện cãi vã vặt vãnh của con gái, ông ta chỉ quan tâm hiện tại Đường Vũ có thực sự leo lên được cành cao Hoắc Vân Thâm hay không, nếu có thể chia chác được chút lợi ích từ nhà họ Hoắc, sự nghiệp của nhà họ Đường sẽ lập tức lên như diều gặp gió.

Đường Vũ khẽ cười: "Đủ rồi, nhưng mà bộ dạng này của tôi, mọi người nhìn thấy cũng không nuốt nổi cơm đâu nhỉ? Hay là, em gái không ngại cho chị mượn phòng thay quần áo, trang điểm lại một chút được không?"

Lời thỉnh cầu của Đường Vũ nói ra rất lễ phép, nhưng trong mắt cô là bóng tối thăm thẳm, cô chưa từng ôm bất kỳ tâm tư hòa giải nào khi trở về nhà họ Đường, cô trở về là để báo thù, những thứ mà Đường Thiên Thiên đã cướp đi năm đó, cô đều muốn đòi lại từng thứ một!

"Chị em với nhau, nói gì mà mượn với không mượn? Đi đi." Ông nội Đường Hàn Lâm lên tiếng trước.

"Ông nội!" Đường Thiên Thiên muốn phản đối, nhưng bị Tần Dư Triết kéo lại, cô ta lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đường Vĩ Sơn, lập tức im bặt.

Đường Vũ khẽ gật đầu, xách váy lên lầu, Đường Thiên Thiên căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Vũ, con đàn bà này là cố ý! Từ đầu đến cuối đều là cố ý! Cố ý chọc giận cô ta, cố ý làm đổ rượu vang, chính là vì muốn lên lầu lục lọi phòng của cô ta!

Đường Vũ bước vào phòng Đường Thiên Thiên, nói chính xác thì ba năm trước, đây cũng là phòng của cô.

Căn phòng theo phong cách châu Âu, chiếc giường lớn nằm ngay ngắn giữa phòng, dưới bàn trà sạch sẽ là tấm thảm mềm mại, trên bàn trang điểm bày đầy mỹ phẩm đắt tiền, đáng ghen tị nhất là cánh cửa trượt ở góc phòng khi được mở ra, bên trong là phòng thay đồ rộng bằng cả phòng ngủ.

Cái gọi là phòng thay đồ này, chính là phòng của Đường Vũ năm đó.

Sau khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Đường, Đường Thiên Thiên liền cho người đập thông hai căn phòng, lắp đặt một cánh cửa trượt, sau đó biến phòng của Đường Vũ thành phòng thay đồ riêng của mình.

Đường Vũ bước vào quan sát một vòng, quần áo của Đường Thiên Thiên phần lớn đều là kiểu dáng mới nhất, xen lẫn không ít bộ lễ phục cao cấp, giày dép túi xách đều được sắp xếp ngay ngắn, những món trang sức đắt tiền khiến Đường Vũ hoa cả mắt. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )

Đường Vũ lấy ra một chiếc váy dài màu trắng, thiết kế lệch vai vừa đời thường lại mang theo chút hơi hướng trang trọng, chiếc váy dài che đi đôi chân thon dài của cô, nhưng trong lúc cọ sát của vải, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được thân hình yêu kiều của cô.

Đường Vũ vào phòng tắm rửa sạch vết bẩn trên chân, quả nhiên bị mảnh thủy tinh cứa ra hai vết xước, nhưng không chảy máu nhiều, Đường Vũ lau khô rồi thay quần áo, cởi đôi giày bị bẩn ra, thay vào đó là đôi giày cao gót quai mảnh, cô ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang lại dung nhan và kiểu tóc, sau đó mới xách túi xuống lầu.

Cả nhà Đường Hàn Lâm vẫn đang ngồi ở phòng khách, Tần Dư Triết nhỏ giọng dỗ dành Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên trước giờ luôn không thích người khác dùng đồ của mình, chuyện hôm nay, quả thực là Đường Vũ khiến Đường Thiên Thiên chịu uất ức.

Nhìn thấy Đường Vũ xuống lầu, Tần Dư Triết sửng sốt, chiếc váy này Đường Thiên Thiên từng mặc một lần, dịu dàng lại trang nhã, Tần Dư Triết vẫn luôn cho rằng Đường Thiên Thiên là mỹ nhân số một Giang Thành, nhưng khi nhìn thấy Đường Vũ mặc chiếc váy dài bước xuống bậc thang, lại cảm nhận được khí chất và vẻ đẹp khác biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngũ quan của Đường Vũ rất xinh đẹp tinh xảo, vốn là vẻ đẹp yêu kiều khuynh quốc khuynh thành, vậy mà lại chọn một chiếc váy dài màu trắng, như sự hòa quyện giữa màu trắng tinh khôi và màu đỏ rực rỡ, sự thuần khiết và gợi cảm được thể hiện trên người cô một cách trọn vẹn.

Từ lần trước gặp Đường Vũ ở bệnh viện, anh ta đã biết Đường Vũ rất xinh đẹp, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Giang Thành, nhưng hiện tại, dường như mỗi lần gặp cô, Đường Vũ đều có thể mang đến cho anh ta những bất ngờ khác nhau.

Đường Thiên Thiên căm hận nhìn chằm chằm Đường Vũ, con đàn bà này mặc váy của cô ta, giày cũng là của cô ta, chắc chắn còn dùng cả mỹ phẩm và nước hoa của cô ta nữa!

Nghĩ đến thôi là Đường Thiên Thiên đã thấy ghê tởm!

Đồ đàn bà hèn hạ Đường Vũ là cái thá gì chứ? Ba năm trước, lúc cô ta hãm hại Đường Vũ, Đường Vũ đã mất đi đời con gái, hiện tại theo Hoắc Vân Thâm, ba năm ở nước ngoài không biết đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông, nói không chừng còn mắc bệnh gì đó cũng nên, loại người ti tiện như vậy sao xứng đáng dùng đồ của cô ta chứ!

Ông nội Đường Hàn Lâm lại mỉm cười nhìn Đường Vũ: "Rất vừa người, hai chị em con dáng người cũng không khác nhau lắm."

Đường Vũ cười cười: "Cũng không khác nhau lắm, chỉ là váy hơi ngắn một chút."

Đườnh Thiên Thiên nghiến răng, Đường Vũ rõ ràng là đang ám chỉ cô ta lùn! Cô ta đúng là không cao bằng Đường Vũ, nhưng cũng không đến nỗi lùn chứ! Nếu không phải vì chút cổ phần trong tay cô ta, Đường Thiên Thiên hận không thể ngay lập tức xé nát cái bản mặt đắc ý kia của Đường Vũ!

"Thôi nào, ăn cơm thôi." Đường Vĩ Sơn đứng dậy, gọi mọi người vào phòng ăn.

Đường Vũ đi theo mọi người đến phòng ăn, cô đi cuối cùng, lúc vào đến nơi thì mọi người đều đã ngồi vào chỗ.

Ông nội Đường Hàn Lâm đương nhiên là ngồi ở vị trí chủ tọa, Đường Vĩ Sơn ngồi bên tay trái ông, tiếp theo là Đường Thiên Thiên và Tần Dư Triết, ông nội Đường Hàn Lâm vẫy tay với Đường Vũ: "Lại đây, ngồi cạnh ông nội."

Đường Vũ ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên tay phải ông nội Đường Hàn Lâm, cũng chính là đối diện Đường Vĩ Sơn.

Theo như cách nói tôn ti trật tự của người xưa, vị trí này của Đường Vũ, đủ để sánh ngang hàng với Đường Vĩ Sơn.

Người giúp việc bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, nhà họ Đường trước giờ vẫn luôn ăn món Trung là chủ yếu, từng món ăn được bưng lên, đủ để thấy được sự dụng tâm của bữa cơm hôm nay, trong đó có mấy món là món trước kia Đường Vũ thích ăn nhất.

Ông nội Đường Hàn Lâm thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Đường Vũ, trên bàn ăn tràn ngập không khí hòa thuận, cứ như bọn họ thực sự là một gia đình yêu thương nhau, chứ không phải là kẻ thù sắp sửa xé rách mặt nhau.

Đường Vũ cúi đầu ăn cơm, ông nội Đường Hàn Lâm hỏi: "Tiểu Ngũ, con cũng về được một thời gian rồi, có phải nên chuyển về nhà ở không? Lúc nào cũng ở bên ngoài cũng không an toàn."

"Vậy sao ạ?" Đường Vũ cười nói: "Con lại cảm thấy ở bên ngoài an toàn hơn."

Ý nghĩa trong lời nói chính là, ít nhất ở bên ngoài không có người suốt ngày nghĩ cách hãm hại đuổi cô đi.

Sắc mặt ông nội Đường Hàn Lâm cứng lại, có chút tức giận liếc nhìn Đường Vĩ Sơn, hôm nay bọn họ gọi Đường Vũ về nhà không có mục đích gì khác, chính là muốn dỗ dành Đường Vũ quay về, dù sao thì cảnh tượng tối hôm qua, Hoắc Vân Thâm rất ra mặt bảo vệ Đường Vũ!

"Đường Vũ, dù sao con cũng mang họ Đường, lúc nào cũng ở bên ngoài một mình, để người khác sẽ nói nhà họ Đường chúng ta thế nào?"

Đường Vũ cúi đầu cười khẽ: "Vậy chuyện xấu của tôi năm đó bị nhắc lại, người khác sẽ nói nhà họ Đường chúng ta thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại sao trước kia cô lại không nhìn rõ bộ mặt thật của những người này chứ? Lúc có lợi có thể kiếm chác thì bọn họ tìm mọi cách dỗ dành cô, đến lúc mất mặt thì không ai che chở cho cô, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với cô. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )

"Nói bậy! Chuyện năm đó đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhắc lại chuyện cũ nữa? Chỉ cần con về nhà họ Đường, người Giang Thành này đều sẽ biết, hiện tại con là người của nhà họ Đường, không ai dám khiêu khích con, ngược lại nếu con cứ ở bên ngoài, vậy thì chưa chắc đâu." Đường Vĩ Sơn quả nhiên là tổng giám đốc của cả Tập đoàn Đường Thị, phân tích sự việc đâu ra đấy, lúc nói chuyện cũng mang theo ý tứ nửa phân tích nửa uy hiếp, nếu Đường Vũ nhát gan một chút, phỏng chừng lập tức sẽ đồng ý ngay.

"Nghe ý của tổng giám đốc Đường là, tôi trở về nhà họ Đường là lựa chọn tốt nhất?" Đường Vũ nhìn Đường Vĩ Sơn.

Ông nội Đường Hàn Lâm ho khan một tiếng: "Tiểu Ngũ, Vĩ Sơn là bố ruột của con, bố con với nhau nào có thù oán gì không bỏ qua được? Con về nhà, chúng ta đương nhiên sẽ che chở cho con, ông nội xem Giang Thành này còn ai dám ức hiếp con nữa."

"Nói như vậy, sau này nếu có người lan truyền lời đồn về con, chính là nhà họ Đường ngầm thừa nhận sao?" Đường Vũ hỏi ngược lại.

Đường Vĩ Sơn và ông nội Đường Hàn Lâm nhìn nhau, đúng là bọn họ biết Đường Vũ hiện tại đã khác xưa, nhưng không ngờ Đường Vũ hiện tại lại sắc bén như vậy, câu hỏi nào cũng sắc nhọn và hiểm hóc, khiến bọn họ không biết phải trả lời thế nào.

Đường Vũ cười cười: "Đừng căng thẳng, chỉ là nói đùa thôi."

Đường Thiên Thiên im lặng từ nãy đến giờ trừng mắt nhìn Đường Vũ, cô ta biết ông nội và ba đều muốn đón Đường Vũ về nhà, cô ta ngăn cản không được, cũng không muốn ra sức giúp đỡ, hôm nay cô ta có thể ngồi đây ăn cơm đã là nể mặt lắm rồi.

Đường Vũ nhìn Tần Dư Triết: "Thực ra trở về cũng không phải là không được, Dư Triết thấy sao?"

Tần Dư Triết sửng sốt, không ngờ Đường Vũ lại đột nhiên ném vấn đề cho anh ta.

Đường Thiên Thiên kéo kéo vạt áo Tần Dư Triết, nhìn Đường Vũ: "Chuyện này, hỏi Dư Triết làm gì?"

Tần Dư Triết cũng cười gượng: "Đúng vậy, chuyện nhà họ Đường, anh không tiện lên tiếng."

Đường Vũ cầm khăn ăn lau miệng, cười nói: "Chẳng phải anh là nửa người nhà họ Đường sao? Tôi trở về nhà họ Đường, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tiếp xúc với anh, phải không, Thiên Thiên?"

Cái khăn ăn trong tay Đường Thiên Thiên suýt chút nữa đã bị cô ta xé nát, cô ta biết ngay con đàn bà dâm đãng Đường Vũ này có một mình Hoắc Vân Thâm làm sao mà thỏa mãn được? Cô ta vẫn còn lưu luyến Tần Dư Triết, nhân lúc ông nội đang che chở cho cô ta, liền trắng trợn câu dẫn Tần Dư Triết!

" Dự Triết công việc rất bận, sẽ không thường xuyên đến nhà họ Đường đâu." Đường Thiên Thiên cố nén cơn tức giận nói.

Đường Vũ gật gật đầu, như là vô tình nói ra một câu: "Không sao, tương lai còn dài."

Đường Thiên Thiên sắp phát nổ đến nơi rồi, cô ta hận không thể vứt bỏ số cổ phần kia đi, trực tiếp đuổi Đường Vũ ra ngoài cho rồi! Nếu không với bản lĩnh quyến rũ đàn ông của con đàn bà này, còn không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa!

"Nếu Tiểu Ngũ đồng ý trở về ở, vậy thì mau chóng chuyển về đi." Ông nội Đường Hàn Lâm nói.( truyện chỉ đăng ở dtruyen )

"Chuyển về? Chuyển về đâu? Phòng cho khách sao? Con không thấy trong nhà có chuẩn bị phòng cho con." Đường Vũ nói.

Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng, phòng của Đường Vũ đã bị Đường Thiên Thiên chiếm giữ, hiện tại Đường Vũ trở về chẳng phải chỉ có thể ở phòng cho khách sao? Như vậy chẳng phải là trách bọn họ chuẩn bị sơ suất, khiến Đường Vũ giống như người ngoài sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Cười Giả Tạo Mà Thôi

Số ký tự: 0