Chương 30 - Cười Giả Tạo Mà Thôi

Tìm Việc (1)

Ningmeng Hu

2024-08-14 03:47:40

Dì Trương vẻ mặt bối rối, lập tức kéo Đường Vũ lại, hạ thấp giọng nói: "Cô Đường, điện thoại của tiên sinh, tìm cô!"

Đường Vũ khịt mũi hừ lạnh: "Tìm tôi làm gì? Khác người khác vui vẻ không tốt hơn sao? Dì đi nói với anh ấy, chị đây có thằng chó khác rồi!”

Đường Vũ xua tay với dì Trương rồi đi lên lầu, dì Trương lập tức đi qua nghe điện thoại, muốn giải thích với Hoắc Vân Thâm, nhưng không biết từ khi nào Hoắc Vân Thâm đã cúp điện thoại rồi.

Tại Mỹ.

Hoắc Vân Thâm ngồi trong khách sạn, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, người phụ nữ này thật sự là phản rồi, mới hai ngày không xử lý cô, cô đã chạy ra ngoài uống rượu, còn dám không bắt máy của anh!

Đường Vũ hoàn toàn không biết những điều này, cô đã trèo lên giường ngủ say, trong giấc mơ là Hoắc Vân Thâm, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh không phải là cô, mà là Bạch Chi Ngữ.

Sự dịu dàng và kiềm chế mà Hoắc Vân Thâm dành cho cô cũng đều được dùng cho Bạch Chi Ngữ.

Đêm nay Đường Vũ ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau mơ màng thức dậy liền nhận được điện thoại của Thẩm Hiên.

"Thẩm Hiên?" Đường Vũ thấy lạ, sáng sớm gọi điện thoại làm gì.

"Đường Vũ, bây giờ rảnh không? Tôi cần giúp đỡ! Giọng nói của Thẩm Hiên rất gấp gáp.

Trong bữa tối hôm qua, biết được Thẩm Hiên cũng mới từ nước ngoài trở về không lâu, ở đây anh ấy cũng không có nhiều bạn bè, cho nên khi có chuyện gì nghĩ đến Đường Vũ cũng là chuyện bình thường.

Dù sao Đường Vũ cũng rảnh, cho nên liền đồng ý.

Thẩm Hiên nhặt được một chú chó con vừa mới sinh trên đường, cần đưa đến bệnh viện thú cưng để được cứu chữa, nhưng bây giờ anh ấy đang trên đường đến khoa cấp cứu, không thể trì hoãn, vì vậy chỉ có thể nhờ Đường Vũ giúp đỡ. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Đường Vũ hỏi địa điểm, lập tức bắt taxi đi, khi đến nơi, Thẩm Hiên đã rời đi, chú chó được đặt trong một thùng carton, giấu trong bụi cỏ, Đường Vũ cẩn thận lấy thùng carton ra, chú chó bên trong chật vật, dường như đang chịu đựng cơn đau.

Vốn dĩ suy nghĩ đến Hoắc Vân Thâm không muốn nuôi thú cưng, nhưng giống như sự an bài của ông trời, thằng nhóc này đã xông vào cuộc sống của cô.

Hơn nữa, Hoắc Vân Thâm cũng không quan tâm đến cô, dù sao anh cũng có Bạch Chi Ngữ rồi, Đường Vũ cũng không muốn sống thế này nữa, nếu trước kia cô tự lừa mình, cảm thấy Hoắc Vân Thâm và Bạch Chi Ngữ không có gì với nhau, bây giờ nửa đêm nửa hôm hai người họ ngủ với nhau, còn gì để giải thích nữa.

Đường Vũ bắt taxi đến bệnh viện thú cưng, nhờ bác sĩ kiểm tra và điều trị cho chú chó con, sau khi giải quyết xong, Đường Vũ đưa chó con về nhà.

Đường Vũ là một người rất cẩu thả, vì vậy cô đã đặt cho chú chó một cái tên rất cẩu thả - Đoàn Tử*.

( Đoàn Tử tiếng trung là 团子,có nghĩa là tròn, kiểu tròn tròn đó mn )

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trở lại Hồng Phong Uyển, Đường Vũ trực tiếp lên lầu thu dọn hành lý, nhà họ Đường gọi điện thoại nói đã chuẩn bị sẵn phòng cho cô, cô có thể về nhà bất cứ lúc nào.

Cô có rất ít quần áo, chỉ gói gọn một vali nhỏ, ôm Đoàn Tử trong lòng, nói với dì Trương, để cô không phải thông báo cho Hoắc Vân Thâm nữa, liền đi theo tài xế của nhà họ Đường.

Dì Trương vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, nhưng không liên lạc được, bà không biết đôi này lại làm trò gì, rõ ràng trước khi ra nước ngoài vẫn còn rất vui vẻ, sao bây giờ lại tách ra ở riêng?

Xe chạy đến cổng nhà họ Đường, Đường Vũ bước ra khỏi xe, trong tay bế Đoàn Tử, tài xế đi phía sau xách theo hành lý.

Đường Vũ vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Đường Thiên Thiên kiêu ngạo đứng ở cửa, khinh bỉ nhìn cô.

Đường Vũ mím môi, mỉm cười, lần này trở về đã mang đến rất nhiều phiền toái cho Đường Thiên Thiên, thứ cô muốn chính là phiền toái.

Đường Vũ bước vào cửa, đi đến bên cạnh Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên chán ghét nhìn cô: "Thứ trong tay chị là cái gì?"

Đường Vũ vuốt ve Đoàn Tử, mỉm cười: "Con trai tôi."

"Bẩn chết đi được! Người loại nào nuôi thú loại đó!” Đường Thiên Thiên nổi nóng nhìn cô.

Đường Vũ gật đầu: "Em gái chê bẩn thì đừng đến gần tôi, tránh doạ em sợ."

Đường Thiên Thiên chán ghét tránh ra, Đường Vũ bước vào cửa hỏi: "Phòng của tôi là phòng nào?"

Người giúp việc lập tức dẫn cô lên lầu, biệt thự này tổng cộng có ba tầng, Đường Vĩ Sơn và Lâm Nhã Lan sống ở tầng ba, Đường Thiên Thiên sống ở tầng hai, những phòng trống còn lại đều trở thành phòng khách, phòng của Đường Vũ cũng được sắp xếp ở tầng hai, đây là phòng khách lớn nhất được sắp xếp làm phòng của cô.

Đường Vũ bước vào liếc nhìn xung quanh, khá hài lòng, trang trí gần giống với phòng của Đường Thiên Thiên, đồ nội thất theo phong cách châu Âu, thảm mềm, người giúp việc đặt hành lý xuống thì lập tức lui ra, mọi người đều biết hai cô chủ không hợp nhau, không ai muốn tham gia vào cuộc chiến của hai người họ. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Đường Thiên Thiên dựa vào cửa nhìn Đường Vũ, mỉm cười: "Đường Vũ, chị cứ ở trong căn phòng này trước, ở được bao lâu thì chưa chắc.”

Đường Vũ khẽ mỉm cười: "Tôi có thể sống được bao lâu, đó là bản lĩnh của tôi."

"Hừ" Đường Thiên Thiên chế nhạo: "Ngoài việc quyến rũ đàn ông ra, chị còn có thể làm gì?"

Đường Vũ vuốt ve Đoàn Tử trong lòng: "Đúng rồi, vậy cô phải trông chừng Tần Dư Triết, chưa biết chừng một ngày nào đó hồn bị hút đi mất!"

"Không biết xấu hổ!" Đường Thiên Thiên vốn được dạy dỗ đành hoàng, nhưng đối mặt với sự khiêu khích liên tục của Đường Vũ, cô ta thật sự không nhịn được mà muốn mắng cô, hận không thể xé nát miệng cô!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Vũ mỉm cười nhìn cô ta: "Đường Thiên Thiên, cô nhàn nhã đến chỗ tôi như vậy, có vẻ đã nhận được món quà tôi tặng cô rồi?"

Đường Vũ vừa dứt lời, Đường Thiên Thiên mới nhớ tới ngày đó cô ta lục tung phòng thay đồ lên mà không tìm thấy cái gì, đã vậy còn bị Đường Vĩ Sơn khiển trách một trận.

"Đường Vũ! Đừng lừa tôi! Chị căn bản không làm gì cả!” Đường Thiên Thiên tức giận nói.

Cô ta cùng với mười mấy người giúp việc tìm mà không tìm thấy gì, bộ quần áo nào cũng còn nguyên vẹn, cho nên căn bản không có món quà nào cả, Đường Vũ chỉ nói vậy để khiến cô ta sợ!

"Phải sao? Cô chưa tìm thấy?” Đường Vũ cười nói.

Cô bước lên thảm, ngồi xuống giường, cơn đau âm ỉ truyền đến, cô chỉ cau mày thu lại biểu cảm.

Đường Thiên Thiên bỗng nhiên nở nụ cười: "Đường Vũ, chị không thể kiêu ngạo quá lâu đâu, thật sự có thể chịu đựng được sao? Tôi muốn xem chị có thể chịu đựng cuộc sống này bao lâu!”

Đường Thiên Thiên xoay người rời đi, Đường Vũ cẩn thận đặt Đoàn Tử xuống đất, sau đó đứng dậy đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn thấy những dấu vết nhỏ màu đỏ trên giường.

Cô đi tới lật ga trải giường, lấy ra một cây kim rất nhỏ từ trong đó ra, Đường Vũ xoa xoa mông, cầm cây kim mắng: "fuck!"

Không cần hỏi cũng biết đây là chuyện tốt mà Đường Thiên Thiên đã làm, vừa rồi Đường Vũ ngồi xuống, may mà cô không dùng quá nhiều lực, nếu không đã không đâm thủng mông cô rồi, Đường Thiên Thiên, người phụ nữ này thật sự rất độc ác, ngày đầu tiên bước chân vào đã đổ máu.

Đoàn Tử thở phì phò trên mặt đất, nhìn cô bằng đôi mắt to vừa mới mở được mấy ngày, Đường Vũ thở dài bế Đoàn Tử lên, bất lực nói: "Mày ấy hả, chọn sai chủ, sau này phải theo tao chịu khổ rồi!"

Đoàn Tử thay đổi tư thế trong lòng cô, lại lim dim ngủ tiếp.

Đường Vũ dọn dẹp hành lý qua qua, đứng bên cửa sổ nhìn những người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp khu vườn dưới lầu, hít sâu một hơi, nếu đã trở về cho dù trước mặt có là hang cọp cô cũng phải xông vào.

Đường Vũ lấy máy tính ra bắt đầu nộp sơ yếu lý lịch, cô không thể trông cậy vào nhà họ Đường giúp đỡ cô, càng không thể trông chờ vào Hoắc Vân Thâm, nếu không sớm muộn gì cô cũng sẽ không một xu dính túi bị đuổi ra khỏi nhà. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Sơ yếu lý lịch của cô đã được gửi đến hàng chục công ty, rất nhanh đã nhận được điện thoại thông báo sáng mai cô đi phỏng vấn.

Đường Vũ sắp xếp xong, kiểm tra phòng kỹ một lượt, ai biết người phụ nữ điên Đường Thiên Thiên kia có giấu cây kim khác hay không.

Sau khi kiểm tra xong, Đường Vũ mới yên tâm đi tắm ngủ một giấc, cô sắp xếp chỗ cho Đoàn Tử, dường như là bầu bạn với nhóc này, trở về sống ở nhà họ Đường cũng không quá nhàm chán.

Ngày hôm sau, Đường Vũ dậy sớm tắm rửa một chút, lúc xuống lầu ăn sáng thì trên bàn ăn chỉ có Đường Vĩ Sơn và Lâm Nhã Lan, Đường Thiên Thiên không thấy đâu.

Đường Vũ chậm rãi đi qua, chọn một chỗ ngồi xuống, cầm bánh mì lên phết mứt, nhân tiện bảo người giúp việc thay sữa trước mặt bằng sữa đậu nành, ăn uống rất ngon, như thể cô không quan tâm đến người khác chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Cười Giả Tạo Mà Thôi

Số ký tự: 0