Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 100

Đường Tam Giáp

2024-11-21 23:25:49

Ỷ lại về mặt tình cảm….. nghiêm trọng?

Khương Nghiêu nhìn tin nhắn Kỷ Bạch gửi tới.

Hắn không phát hiện Đường Dục đặc biệt ỷ lại vào Tần Thời Luật, nhưng nếu nói về vấn đề tâm lý, thì cần phải nghe một người chuyên nghiệp như Kỷ Bạch phân tích.

Khương Nghiêu nhắn cho Tần Thời Luật:【Kỷ Bạch từng học tâm lý mấy năm.】

Tần Thời Luật:【Thì?】

Khương Nghiêu:【Cậu ấy nói Dục Dục có sự ỷ lại về mặt tình cảm khá nghiêm trọng đối với anh, anh nghĩ sao? 】

Nửa ngày sau Tần Thời Luật mới trả lời:【Tôi cảm thấy khá tốt, cảm ơn cậu ta giúp tôi.】

Khương Nghiêu: “……”

*****

Buổi tối, Tần Thời Luật tăng ca đến tận 9 giờ mới về nhà cũ, mặt của ông cụ Tần đều đã đen như đế giày.

Chú thím ba nháo ly hôn mấy ngày nay đã rời đi, còn hai vợ chồng Tần Thời Tuấn không biết lại chạy đi chơi ở chỗ nào, giờ này chú thím hai cũng đã trở về phòng, dưới lầu chỉ còn lại Tần Phương Xung và Tần Chung.

Tần Chung nhìn thời gian: “Cũng muộn rồi, con về ngủ trước đây, hai người nói chuyện nhỏ một chút.”

Tần Chung lên lầu liền thấy Tần Thời An cầm điện thoại ngồi xổm ở góc tường, Tần Thời An ngẩng đầu, nhìn Tần Chung nhe răng cười cười: “Bác cả.”

Tần Chung vỗ đầu cậu ta: “Lại lén mật báo à?”

Tần Thời An vội vàng giấu điện thoại đi: “A? Bác nói gì vậy bác cả, con đang nói chuyện phiếm với bạn học.”

Tần Chung nhìn xuống dưới lầu: “Nói chuyện phiếm với bạn học thì đừng ngồi xổm ở đây, còn nếu nói với người khác, vậy thì tùy con.”

Nhìn Tần Chung trở về phòng, Tần Thời An cầm lấy điện thoại tạch tạch gõ chữ:【Làm em sợ muốn chết, vừa rồi suýt chút nữa đã bị bác cả em phát hiện.】

Dưới lầu, Tần Phương Xung hỏi: “Chuyện Ân Bạch có phải do con làm hay không?”

Tần Thời Luật nhìn ông cụ một cái: “Chuyện gì?”

Tần Phương Xung gầm lên: “Con bớt giả ngu lại cho ta, người Dương gia đều đã tìm tới cửa, nói Ân Bạch chỉ kính Đường Dục một ly rượu, con lại tìm người làm……”

Tần Phương Xung còn chưa nói xong, Tần Thời Luật đã gần như đoán được đã có chuyện gì xảy ra, “Quả thật cậu ta đã kính rượu Đường Dục, nhưng chẳng lẽ cậu ta không nói vì sao mọi chuyện lại phát sinh như vậy à? Nếu cậu ta còn tỉnh táo, chắc sẽ không có ai dám làm cậu ta đâu, huống hồ còn là trong một bữa tiệc như vậy.”

Tần Phương Xung đương nhiên biết khẳng định là đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ông ta không muốn biết quá trình, mà là kết quả.

Tần Sùng vẫn luôn nói với ông ta Tần Thời Luật cưới về nhà một đứa phế vật thế này thế nọ, nhưng những tin tức hai ngày nay đang phủ kín hết khắp trang báo đều liên quan đến đứa nhỏ kia, nếu thật sự là phế vật thì còn dễ nói, nhưng cố tình cậu ta không phải!

Tần Phương Xung nói: “Ta không biết, cũng không muốn biết, người Dương gia tìm tới cửa, yêu cầu con đưa ra một lời giải thích, con xem phải làm thế nào.”

Tần Thời Luật biết ông cụ kêu mình về chắc chắn không đơn giản chỉ để hỏi tội, hắn bắt chéo chân: “Bọn họ muốn giải thích thế nào?”

Tần Phương Xung không biết thái độ này của hắn là có ý gì, nhưng vẫn nói: “Dương gia và nhà chúng ta là thế giao, hiện tại vì con mà Ân Bạch xảy ra loại chuyện đó, ý tứ của Dương gia là muốn con chịu trách nhiệm.”

Tần Thời Luật bật cười: “Cậu ta tự bỏ thuốc mình rồi bị người ta chơi, bây giờ lại bảo con chịu trách nhiệm? Ông nội, từ khi nào mà ngài lại nghĩ thoáng như vậy, mang thứ giày rách này về Tần gia, ngài không sợ mất mặt sao?”

Tần Phương Xung quát: “Con đang nói cái gì vậy hả, đây còn không phải là chuyện tốt mà con làm!”

Tần Thời Luật thu hồi ý cười nhạt trên mặt: “Làm ngài thất vọng rồi, chuyện này thật sự không phải do con làm, vốn dĩ ly rượu kia là để cho Đường Dục uống, theo lý thuyết con nên tặng cho cậu ta một phần quà đáp lễ, nhưng đã có người ra tay trước, con đành phải bỏ qua. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Dương gia, hình như không được biết điều cho lắm, xem ra phần quà đáp lễ này cũng nên được gửi đi rồi.”

Nghe lời này là biết sẽ không có chuyện tốt lành gì, hắn có thể làm ra những chuyện còn quá đáng hơn chuyện này.

Tần Phương Xung biết lúc này không thể tiếp tục đối nghịch hắn, ông ta đổi giọng khuyên nhủ: “Ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con, trên mạng đều đang nói con cưới về một đứa con hoang không cha, người như vậy giữ ở bên cạnh có thể mang đến lợi ích gì cho con? Dương gia thì không giống vậy, tuy rằng Ân Bạch…… Tuy rằng, nhưng chuyện này ngoại trừ nhà bọn họ thì không còn ai biết, con kết hôn với Ân Bạch, Dương gia chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ cuộc sống sau này của hai đứa, chuyện này không phải tốt hơn cái đứa tên Đường Dục kia sao?”

Tần Thời Luật nâng mắt nhìn ông cụ một cái, trong ánh mắt chẳng có chút độ ấm nào: “Đừng nói chỉ có một cái Dương gia, cho dù bọn họ lấy cả cái thành phố Phú Dương này tới đổi, con cũng sẽ không ly hôn với Đường Dục, hôm nay con tới đây là muốn nhắc nhở ngài, đừng có làm những chuyện thế này nữa, lần một lần hai con còn có thể chịu đựng, nhưng còn có lần thứ ba…… Trước tiên không nói đến chuyện con sẽ làm cái gì, nhưng có lẽ những người khác sẽ không nhịn được mà ra tay với Tần gia.”

Tần Phương Xung không nhịn được nổi giận: “Ngoại trừ con thì còn ai có năng lực động tới Tần gia!”

Tần Thời Luật đứng lên, bình tĩnh nói: “Con thật sự rất vui vì được ông nội xem trọng, nhưng nhân ngoại hữu nhân*, sau lưng Đường Dục cũng có người.”

*không ai là tuyệt đối, không ai là mạnh nhất, không ai là không thể bị đánh bại. Kiểu như ‘Núi cao còn có núi cao hơn’.

……

Ra khỏi nhà cũ, Tần Thời Luật nhận được video Khương Nghiêu gửi tới.

Hắn cũng không thèm nhìn, lập tức chuyển tiếp cho Lê Thành:【Gửi đi, tốt nhất là trước buổi sáng ngày mai người người nhà nhà đều biết.】

Khương Nghiêu làm như vậy mà người Dương gia vẫn còn chưa chịu biết điều, nếu bọn họ còn nghĩ ra được chủ ý nào đó ép hắn tiếp nhận, vậy thì hắn sẽ cho bọn họ biết, Tần Thời Luật hắn không nhặt giẻ rách.

Đường Dục gọi tới đúng lúc như thể đã hẹn trước, Tần Thời Luật nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, chắc là bé con này ở một mình nên không ngủ được đây mà.

Tần Thời Luật tiếp điện thoại: “Còn chưa ngủ?”

Giọng nói sốt ruột của Đường Dục từ trong điện thoại truyền tới: “Tần Thời Luật anh không sao chứ?”

Tần Thời Luật: “Sao lại hỏi như vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Dục nói: “Em biết rồi, anh tới nhà cũ, ông nội anh bắt anh cưới Dương Ân Bạch.”

“Sao em……” Tần Thời Luật híp mắt, người trong nhà có thể mật báo cho cậu, hắn chỉ có thể nghĩ tới một người: “Tần Thời An nói gì với em?”

Giọng Đường Dục có chút không vui: “Ừm, cậu ấy biết anh sẽ tới nên buổi chiều đã nói với em.”

Tần Thời Luật nhíu mày, hắn không muốn để Đường Dục biết bất cứ điều gì về những chuyện vớ vẩn này, nhưng rốt cuộc cậu vẫn biết.

Tần Thời Luật ôn nhu hỏi: “Em tức giận không?”

Đường Dục nhớ tới lần trước Tần Thời Luật cố ý gây sự, nói cậu không tức giận là không để tâm tới hắn, cậu lớn tiếng nói: “Em tức giận, em vừa mới đi là nhà anh lập tức tìm người cho anh, còn muốn em ly hôn với anh, ông nội anh thật đáng ghét!”

Nói lớn tiếng như vậy cũng chỉ là chán ghét ông nội hắn, Tần Thời Luật nhịn không được cười ra tiếng.

Đường Dục nghe thấy hắn cười: “Anh còn cười, có phải anh cũng muốn ngoại tình hay không?”

“Anh không dám.” Tần Thời Luật nói: “Bảo bối nhà anh hung dữ như vậy, làm sao anh dám ngoại tình?”

“Thôi được rồi.” Tiết mục giận dỗi đã diễn xong, Đường Dục lại bắt đầu trấn an hắn: “Anh đừng tức giận, Thời An nói lúc rời đi sắc mặt anh không tốt lắm, chắc là anh đang không vui đúng không?”

Lòng Tần Thời Luật mềm nhũn thành một bãi nước, rõ ràng là nói bản thân tức giận, vậy mà quay đầu đã vội vã dỗ dành hắn.

“Có chút không vui, nhưng không có tức giận.” Tần Thời Luật mở cửa sổ xe ra châm điếu thuốc.

Đường Dục nghe thấy tiếng bật lửa: “Anh hút thuốc.”

Tần Thời Luật rất ít khi hút thuốc trước mặt cậu, nhưng lần này không phải là do phiền lòng: “Ừm, nhớ em, hút điếu thuốc cho đỡ nhớ.”

Đường Dục “A” một tiếng, “Anh nhớ, nhớ cái đó sao?”

Tần Thời Luật suýt chút nữa bị sặc thuốc: “Anh nói nhớ là chỉ đơn thuần nhớ mà thôi, mỗi ngày trong đầu em đều nghĩ tới cái gì vậy? Trong mắt em anh là loại người t*ng trùng thượng não à? Hay là em muốn anh suốt ngày chỉ biết nghĩ tới chuyện đó?”

“Không phải.”

Trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh sột soạt, một lát sau, giọng nói Đường Dục trở nên rầu rĩ, giống như là tự cuốn mình vào trong chăn: “Tần Thời Luật, hôm nay Kỷ Bạch hỏi em thích anh ở điểm nào, em không trả lời được, anh có thể nói cho em biết anh thích em ở điểm nào không?”

Đường Dục không giỏi ăn nói, cậu trả lời không được còn chạy đi nói cho hắn biết, Tần Thời Luật cảm thấy hơi buồn cười, “Cái gì của em anh cũng thích, thích em ngoan này, thích em xinh đẹp này, thích em lười, thích em dính người, chỉ cần là em, anh đều thích.”

Đường Dục cũng đối chiếu theo khuôn mẫu hắn đưa ra để trả lời: “Em cũng thích anh đẹp.”

Tần Thời Luật: “Chỉ thích anh đẹp thôi à?” Đường Dục “A” một tiếng: “Dáng người anh cũng đẹp.”

Tần Thời Luật rít điếu thuốc, cười khẽ: “Còn gì nữa?”

Đường Dục: “Còn có, anh rất tốt với em, đưa thẻ cho em.”

Tần Thời Luật nghe cậu liệt kê ra vài lý do, không nhịn được nhớ tới tin nhắn của Khương Nghiêu hôm nay, ỷ lại về mặt tình cảm hả, hắn thấy là thiếu hụt tình cảm mới đúng.

Tần Thời Luật hướng dẫn từng bước: “Người khác cũng đối xử tốt với em, cũng đưa thẻ cho em, em sẽ thích người đó sao?”

Đường Dục trả lời rất dứt khoát: “Sẽ không, em không cần thẻ của người khác, chỉ cần của anh thôi.”

Lời này nghe thoải mái hơn nhiều, Tần Thời Luật lại hỏi: “Khương Nghiêu cho em em cũng không cần?”

Đường Dục hỏi lại: “Tại sao anh Khương Nghiêu lại đưa thẻ cho em, em mới là ông chủ, tiền lương của anh ấy đều là do em phát.”

Tần Thời Luật: “……” Rất có lý.

*****

Ngày hôm sau, video XXX của Dương Ân Bạch đã được lan truyền khắp trên mạng, Đường Lạc nhìn thấy video, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ.

Tiêu Sí Hành, người đã vài ngày không về nhà, đột nhiên đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Đường Lạc vẫn chưa rời giường, cậu ta giật mình, vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối đầu.

Tiêu Sí Hành nhìn động tác của cậu, nhíu mày: “Em đang làm gì?”

Đường Lạc nói: “Không có gì, chỉ đang xem tin tức thôi, anh làm em giật mình đấy, sao lại đột nhiên trở về?”

Tiêu Sí Hành cũng không có tâm trạng quan tâm Đường Lạc đang làm gì, hắn đi đến phòng để quần áo: “Về thay quần áo, lát nữa anh có chuyến bay tới thủ đô.”

Đường Lạc xuống giường: “Tới thủ đô? Sao lúc trước em không nghe anh nói?”

“Mới quyết định đây thôi.” Tiêu Sí Hành nhìn cậu ta: “Em biết Dương Ân Bạch không?”

Đường Lạc giật mình: “Không, không quen biết.”

Tiêu Sí Hành lấy điện thoại ra, click mở một tấm ảnh được gửi nặc danh tới, trên tấm ảnh là Đường Lạc và Dương Ân Bạch đang nói chuyện ở một góc ở tiệc rượu ngày đó.

Đường Dục hoảng hốt: “Đây, cái này từ đâu ra?”

Ánh mắt Tiêu Sí Hành tràn ngập thất vọng: “Tốt nhất là chuyện của Dương Ân Bạch không có liên quan gì tới em, em đã gây ra đủ phiền phức rồi, đừng có gây thêm phiền cho anh nữa, còn nữa, anh không quan tâm em có quen biết người Dương gia hay không, nhưng từ hôm nay trở đi không được liên lạc với họ nữa. Trong khoảng thời gian anh đi vắng, em tạm thời không cần tới công ty, chuyện công ty sẽ do mẹ và anh của anh xử lý.”

Tiêu Sí Hành cũng không thay quần áo, chỉ cầm lấy một bộ rồi rời đi.

Đường Lạc đuổi theo ra ngoài: “Vậy khi nào anh về?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Sí Hành dừng bước, không quay đầu lại: “Xử lí xong mọi việc anh sẽ về.”

*****

Dương gia không ngờ Tần Thời Luật lại tuyệt tình như vậy, Dương lão gia đích thân tới tìm Tần Thời Luật, Tần Thời Luật cho người mời ông vào phòng khách, hơn một giờ sau mới thấy hắn xuất hiện.

Trong một giờ chờ đợi này, lửa giận của Dương lão gia càng lúc càng cao, lúc vừa nhìn thấy Tần Thời Luật đã bắt đầu mở miệng chỉ trích: “Tần Thời Luật cậu quá đáng lắm rồi, cậu cho người làm như vậy với Ân Bạch, bây giờ còn đăng video lên mạng, cậu đây là muốn ép nó đi tìm chết đúng không, tốt xấu gì hai nhà chúng ta cũng là thế giao, cho dù cậu không thích Ân Bạch thì cũng không thể huỷ hoại nó như thế được, cậu có còn là con người hay không?”

Tần Thời Luật kéo ghế ngồi xuống nghe ông mắng, chờ ông ta nói xong, Tần Thời Luật nói với Lê Thành: “Pha cho Dương lão tiên sinh một tách trà khổ qua, đừng để ông ấy bị khàn tiếng.”

Lê Thành nhìn thoáng qua ông cụ đang tức muốn hộc máu: “Vâng, Tần tổng.”

Dương lão gia: “Cậu……”

Tần Thời Luật đợi ông cụ tiêu hóa một lúc mới mở miệng: “Cháu trai ngài bỏ thuốc bạn đời tôi, đây là chuyện mà thế giao nên làm sao? Hay tự cậu ta chơi quá trớn rồi bị một đám đàn ông làm, bây giờ tới ép tôi ly hôn để gánh tội, là chuyện mà thế giao nên làm?”

Dương lão gia vừa muốn nói chuyện, Lê Thành liền bưng một tách trà khổ qua bước vào.

Lê Thành đi tới: “Dương lão tiên sinh, mời ngài uống chút trà nhuận họng.”

Dương lão gia: “……” Ta nhuận cái rắm!

Tần Thời Luật tiếp tục nói: “Nếu cháu trai của ngài đã không thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, vậy thì phải gánh chịu hậu quả thôi, video là do tôi đăng, còn về lí do vì sao tôi đăng, tôi nghĩ là ngài biết rất rõ.”

Dương lão gia đương nhiên biết, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ Dương Ân Bạch vẫn còn nằm trong bệnh viện, người đề nghị Tần Thời Luật ly hôn để chịu trách nhiệm với Ân Bạch là ông ta.

Tần Thời Luật nhìn ông cụ ngồi đối diện, “Tôi cho rằng hôm nay ngài tới để xin lỗi, nhưng không ngờ ngài tới là để hỏi tội. Tôi không cảm thấy tôi đã làm gì sai, nếu có, thì đó chính là tôi đã giao chuyện này cho người khác làm, mà không phải tự mình ra tay, nếu không ông nội của tôi cũng sẽ không vì một người chết mà ép tôi chịu trách nhiệm.”

Dương lão gia nghe được lời này thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Ông ta ỷ vào bản thân tuổi lớn, còn có quan hệ không tệ với Tần Phương Xung, nên mới không kiêng nể gì mà tới chỉ trích Tần Thời Luật, nhưng ông ta lại quên, Tần Thời Luật là người duy nhất trong Tần gia không chịu sự quản giáo của ai, ngay cả Tần Phương Xung cũng không quản được hắn, sao hắn có thể để một người khác họ như ông ta vào mắt được đây?

Lê Thành đứng ở bên cạnh, thấy tay Dương lão gia hơi run run, cẩn thận đẩy tách trà khổ qua tới: “Dương lão tiên sinh, ngài uống chút trà cho đỡ sốc.”

Dương lão gia:…… Cho dù có uống Vân Nam Bạch Dược cũng không kiềm nén được cú sốc này đâu.

*****

Ngày hôm qua Đường Dục xuống máy bay đã cùng Trương Thuyên tới Cục Văn Vật để gặp lãnh đạo địa phương, buổi sáng hôm nay thì đến viện bảo tàng, giao bức tranh cổ đã được phục chế cho giám đốc viện bảo tàng.

Buổi chiều, Đường Dục tới tiệm của Đoạn Sơ để khắc con dấu.

Đoạn Sơ còn chưa nói xong câu “Chào mừng quý khách, mời xem tự nhiên”, vừa ngẩng đầu thì thấy là Đường Dục, đi theo bên cạnh chính là Kỷ Bạch.

Đoạn Sơ há mồm thốt lên: “Ôi đệch!”

“Đệch, đệch, sao hai người lại tới cùng nhau?” Đoạn Sơ đứng lên vỗ vỗ bụi trên tay, xoay quanh bọn họ vài vòng, hỏi Kỷ Bạch: “Anh, bắt được rồi? Ngầu nha, hai người tới đây phát kẹo mừng cho em à?”

Kỷ Bạch cười cười đẩy đầu cậu ta ra: “Né sang một bên, em nói nhiều quá.”

“Không phải sao? Vậy tại sao hai người lại đi cùng nhau……” Lời còn chưa nói xong, Đoạn Sơ liền thấy phía sau còn có một người, cậu ta cẩn thận nhìn nhìn, không phải là người đầu tiên Đường Dục dẫn đến, cũng không phải là người thứ hai.

Đoạn Sơ đầy ẩn ý nhìn về phía Đường Dục: “Không phải, tôi có chút tò mò, cậu có đào hoa quá hay không vậy, sao mỗi lần đều dẫn tới một người đàn ông khác nhau?”

Đường Dục không biết cậu ta đang nói cái gì, “Tôi tới làm con dấu.”

Đoạn Sơ nhìn thoáng qua Lâm Triết đang đứng phía sau Đường Dục: “Làm cho hắn?”

Đường Dục lắc đầu: “Không phải, cho anh tôi.”

Lần này Đường Dục không có nguyên liệu, nên đã chọn một loại từ trong tiệm của Đoạn Sơ, Kỷ Bạch ngồi ở bên cạnh vừa xem cậu mài giũa, vừa hỏi một ít vấn đề.

Ngay từ đầu Đường Dục còn trả lời, nhưng hỏi nhiều, Đường Dục liền phát hiện có gì đó không đúng: “Sao anh cứ hỏi tôi mấy câu này vậy? Anh là bác sĩ tâm lý à?”

Kỷ Bạch hơi sửng sốt: “Hả?”

Đường Dục nhìn hắn một cái: “Lúc trước khi tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, người đó cũng hỏi tôi mấy vấn đề này.”

Kỷ Bạch chưa từng nghe Khương Nghiêu đề cập tới chuyện này: “Sao cậu lại đi gặp bác sĩ tâm lý?”

Đường Dục cảm thấy cũng không có gì phải nói dối: “Bởi vì tôi thường xuyên xuất hiện ảo giác.”

Kỷ Bạch: “Ảo giác gì?”

Đường Dục không nói: “Sao tôi phải nói với anh, anh cũng không phải bác sĩ tâm lý.”

“Thật trùng hợp.” Kỷ Bạch mở album trên điện thoại ra, tìm được ảnh chụp giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý: “Tôi là bác sĩ tâm lý.”

Đường Dục nhìn phía trên dán ảnh Kỷ Bạch, còn viết tên Kỷ Bạch, cậu kinh ngạc mở to hai mắt: “Không phải anh đang điều hành công ty sao?”

Dáng vẻ ngạc nhiên của Đường Dục đặc biệt buồn cười, giống như một con mèo bị chấn kinh, hai mắt tròn xoe mở to gấp đôi, cứ như trước kia đều chỉ biết híp mắt.

Kỷ Bạch cảm thấy bản thân thật sự rất thích cậu, thích cậu ở mọi phương diện, nếu không phải cậu đã kết hôn với Tần Thời Luật, nói không chừng hắn sẽ thực sự theo đuổi cậu.

Kỷ Bạch nói: “Tôi là bất đắc dĩ mới phải về nhà thừa kế gia nghiệp, công việc của tôi là bác sĩ tâm lý, tuy rằng hiện tại đã từ chức, nhưng năng lực vẫn như cũ, cậu có muốn thử nói với tôi về những nghi vấn hay khó khăn gì đó của cậu hay không? Tôi sẽ coi như đang nói chuyện phiếm, không thu tiền đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0