Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 30
Đường Tam Giáp
2024-11-21 23:25:49
Editor: Lạc
Tiêu Sí Hành vẫn không lấy được quyền khai phá mảnh đất ở ngoại ô phía tây, nhà họ Tiêu bọn họ đã đổ một đống tiền lớn vào nó rồi, nên giờ anh ta đang móc nối quan hệ khắp nơi, gấp đến mức đầu bốc hỏa.
Nghe nói Đường Lạc với cháu trai cục trưởng Vương có quan hệ tốt với nhau, Tiêu Sí Hành liền gọi điện thoại cho Đường Lạc, muốn cậu ta giúp anh ta bắc cầu làm quen tạo mối quan hệ.
Nghe thấy thỉnh cầu này của Tiêu Sí Hành, Đường Lạc cảm thấy cực kỳ xấu hổ, từ sau tiệc sinh nhật của giáo sư Vương, Hồ Chính Đình không hề liên hệ gì với cậu ta nữa, tình cảm bạn bè nhiều năm của bọn họ, giống như đã phai nhạt trong nháy mắt rồi.
Đường Lạc đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ mang xui xẻo là Đường Dục, nếu không phải tại Đường Dục, sao cậu ta lại mất mặt đến mức ấy chứ?
Trước giờ Đường Lạc vẫn luôn kiêu ngạo, vì vậy cậu ta sẽ không nói cho Tiêu Sí Hành biết nguyên nhân rạn nứt giữa cậu ta với Hồ Chính Đình, chỉ thấy cậu ta thoái thác nói: “Gần đây Chính Đình đi du lịch rồi, chờ khi nào cậu ta về tôi sẽ hỏi giúp anh?”
Nếu chuyện này mà chờ được thì Tiêu Sí Hành cũng không cầu cứu Đường Lạc rồi.
Nghe vậy Tiêu Sí Hành bù đầu bù cổ nói: “Anh nghĩ cách khác vậy.”
Đường Lạc cũng hỏi vài câu quan tâm đến chuyện công việc và vết thương của Tiêu Sí Hành, sau đó hỏi: “Anh đã đi gặp Đường Dục chưa?”
Nhắc đến Đường Dục, ngoài làm Tiêu Sí Hành thấy phiền lòng ra thì cũng chỉ có càng thêm xát muối vào vết thương.
Sau ngày đó, Tiêu Sí Hành gửi rất nhiều tin nhắn cho Đường Dục, nhưng Đường Dục không trả lời bất kỳ tin nhắn nào cả. Số điện thoại của anh ta cũng bị kéo vào sổ đen, anh ta đổi số điện thoại khác gọi cho cậu, lần đầu Đường Dục còn nghe máy, nhưng sau khi nghe thấy là giọng của anh ta thì cậu lập tức cúp máy, gọi nhiều lần cậu còn dứt khoát tắt nguồn luôn.
Đã hai ngày rồi, điện thoại của Đường Dục vẫn ở trạng thái tắt máy.
Tiêu Sí Hành buồn bực nói: “Gặp rồi.”
Đường Lạc biết Đường Dục rất thích Tiêu Sí Hành, vì muốn Tiêu Sí Hành đi gặp Đường Dục thêm vài lần, ngữ điệu nói chuyện của Đường Lạc cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Nếu anh có thời gian thì chịu khó khuyên răn cậu ấy giúp tôi, cậu ấy nghe lời anh nhất.”
Lời này nếu nói vào thời gian trước thì dĩ nhiên Tiêu Sí Hành sẽ tin, nhưng giờ anh ta chỉ cảm thấy mỉa mai.
Đường Dục thấy anh ta là bỏ chạy, không thèm nghe anh ta nói gì, anh ta khuyên răn kiểu gì được?
Hơn nữa, hiện giờ, thực sự là anh ta không có lòng dạ nào mà để ý đến Đường Dục.
Nói chuyện với Đường Lạc xong, Tiêu Sí Hành ngửa đầu dựa vào lưng ghế.
Không biết vì sao, thái độ không xa không gần của Đường Lạc không làm anh ta thấy khó chấp nhận bằng việc Đường Dục xa cách anh ta, rõ ràng từ nhỏ Đường Dục đã thích đi theo sau anh ta, trắng trợn táo bạo thích anh ta, sao bỗng dưng cậu lại thay đổi đến mức nhìn thấy anh ta thì như nhìn thấy ma quỷ vậy?
Mảnh đất ở ngoại ô phía tây đã làm cho anh ta thua lỗ rất nhiều rồi, giờ cậu còn trốn tránh anh ta nữa.
Đây không phải là chuyện mà Đường Dục có thể làm ra được.
Tiêu Si Hành nhíu mày!
Là Tần Thời Luật!
Chắc chắn là anh ta!
Không biết Tần Thời Luật đã làm gì với Đường Dục nữa, có phải anh ta uy hϊếp cậu hay không?
Tiêu Sí Hành đau đầu ấn ấn vùng giữa chân mày.
Hai ngày nay anh ta vẫn không dám nghĩ vì sao mà Đường Dục phải ngồi xe lăn. Anh ta đã sớm biết Tần Thời Luật là người có thủ đoạn độc ác, trước giờ anh ta cũng chưa từng quan tâm đến việc liệu Đường Dục ở bên cạnh Tần Thời Luật có phải chịu tổn thương gì không, nhưng vừa nghĩ đến việc có lẽ chân Đường Dục là do Tần Thời Luật đánh gãy, trong lòng Tiêu Sí Hành vẫn thắt chặt lại một chút.
Ngoài cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cộc cộc, Tiêu Ngạn Thu đẩy cửa ra đi vào.
Nhìn thấy Tiêu Sí Hành ngồi dựa người vào ghế ở bên kia, Tiêu Ngạn Thu hỏi: “Anh vừa gọi điện cho em thấy báo máy bận, em gọi cho ai thế?”
Tiêu Sí Hành chà chà mặt nói: “Quan hệ của Đường Lạc với cháu ngoại cục trưởng Vương có vẻ rất tốt, em gọi điện cho em ấy hỏi xem có thể hẹn giúp một buổi gặp mặt không.”
Nghe thấy Tiêu Sí Hành nhắc đến Đường Lạc, Tiêu Ngạn Thu nhìn anh ta một cái rồi nói: “Lời anh nói với em hôm tiệc sinh nhật giáo sư Vương, em không hỏi cậu ta à?”
“Lời nào?” Sau khi hỏi xong, Tiêu Sí Hành mới nhớ ra: “Anh nói chuyện em ấy mất mặt ở nhà họ Vương hả? Em biết rồi, là bởi vì Đường Dục.”
Kể ra thì nguyên nhân thực sự cũng là vì Đường Dục, nếu Đường Dục không nổi trội như thế, không vạch trần món đồ gốm Đường Lạc tặng là đồ giả thì Đường Lạc cũng không mất mặt đến vậy.
“Anh.” Tiêu Sí Hành ngừng một chút rồi nói: “Nếu em nộp đơn ly hôn thay Đường Dục, anh cảm thấy tỉ lệ thắng là bao nhiêu?”
Một câu “Đầu óc em bị bệnh à” quanh quẩn bên miệng Tiêu Ngạn Thu hồi lâu, chỉ là cuối cùng anh ta cũng nhịn lại không nói, anh ta nhìn Tiêu Sí Hành hỏi: “Em lại định làm gì?”
Tiêu Sí Hành muốn báo thù, lúc trước đưa Đường Dục đến bên cạnh Tần Thời Luật, là bởi vì anh ta biết Tần Thời Luật cứng đầu dầu muối không ăn, chỉ có một mình Đường Dục lọt vào mắt của Tần Thời Luật thôi.
Giờ anh ta muốn để Tần Thời Luật nếm thử, cảm giác bị người khác cướp đi đồ vật thuộc về mình là như thế nào!
Anh ta có thể đưa Đường Dục đến, thì cũng có thể mang Đường Dục đi, anh ta muốn Tần Thời Luật biết, người mà anh thích từ đầu đến cuối lại thích người khác chứ không hề thích anh.
Tiêu Sí Hành biết Tiêu Ngạn Thu sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng anh ta cũng không ngu ngốc đến mức nói chuyện này ra ngoài, anh ta biết anh trai mình thương Đường Dục, vì vậy anh ta nói: “Hai ngày trước em có đi thăm Tiểu Dục, hình như em ấy bị gãy chân.”
Nghe thấy vậy, Tiêu Ngạn Thu sửng sốt: “Em nói cái gì?”
Tiêu Sí Hành biết anh trai mình sẽ không bỏ mặc Đường Dục: “Tần Thời Luật đúng là kẻ điên, ở bên cạnh anh ta chắc chắn Tiểu Dục không được sống tốt, nhà họ Lâm cũng không phải gia đình làm ăn kinh doanh sạch sẽ, chẳng phải do có nhà họ Lâm đứng sau chống lưng nên anh ta mới có thể vượt qua mấy người chú của mình để nắm quyền kiểm soát công ty hay sao, thủ đoạn của anh ta có thể sạch sẽ được tới đâu chứ?”
Nhà họ Lâm mà Tiêu Sí Hành nói chính là bên nhà mẹ đẻ của Tần Thời Luật, trước kia nhà họ Lâm là hắc đạo, về sau đến cậu Tần Thời Luật nắm quyền thì thông cả hai đầu hắc bạch. Tuy lúc này biểu hiện bên ngoài của Tần Thời Luật vẫn là làm ăn kinh doanh đàng hoàng, nhưng những thứ ở phía sau không thể cho người biết thì sao có thể vứt đi một cách sạch sẽ được?
Tiêu Ngạn Thu không muốn biết thủ đoạn của Tần Thời Luật có sạch sẽ hay không, chỉ thấy anh ta hỏi Tiêu Sí Hành: “Em vừa nói Tiểu Dục bị gãy chân là chuyện như nào?”
“Em cũng không biết.” Tiêu Sí Hành nói: “Ngày hôm đó em đi gặp em ấy, thấy em ấy ngồi xe lăn, nhìn thấy em thì bỏ chạy, em nghi ngờ cậu ấy bị Tần Thời Luật uy hϊếp, anh, em muốn đón em ấy về, anh nói đúng, em không nên đưa em ấy đến bên cạnh Tần Thời Luật, dù sao thì em ấy cũng lớn lên cùng với chúng ta, em không nhẫn tâm nhìn thấy em ấy chịu khổ.”
Lời này thực sự làm cho Tiêu Ngạn Thu dao động, nhưng nhớ đến dáng vẻ của Đường Dục lúc cậu cho anh ta xem ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của cậu ở nhà họ Vương...Đó là biểu hiện của người bị cưỡng ép sao?
Mặc dù Tiêu Ngạn Thu cũng muốn dẫn Đường Dục về, nhưng...
Tiêu Ngạn Thu nói: “Đội luật sư của nhà họ Lâm có thể nói ngựa chết thành ngựa sống, em muốn Đường Dục ly hôn với Tần Thời Luật, trừ khi anh ta nhả ra, nếu không, dù em có mời một trăm vị luật sư tố tụng cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, em đã hỏi ý kiến Đường Dục chưa? Em ấy sẽ đi cùng em sao?”
Dường như câu nói cuối cùng của Tiêu Ngạn Thu đã chạm đến tự tôn của Tiêu Sí Hành, chỉ thấy anh ta khẳng định nói: “Em ấy sẽ đi với em!”
Anh ta tin tưởng vững chắc vào tình cảm Đường Dục dành cho anh ta, đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta chắc chắn Đường Dục sẽ không đổi lòng, nhất định là do Tần Thời Luật đã làm gì đó với cậu mới khiến cậu sợ hãi như thế.
Tiêu Sí Hành vẫn không lấy được quyền khai phá mảnh đất ở ngoại ô phía tây, nhà họ Tiêu bọn họ đã đổ một đống tiền lớn vào nó rồi, nên giờ anh ta đang móc nối quan hệ khắp nơi, gấp đến mức đầu bốc hỏa.
Nghe nói Đường Lạc với cháu trai cục trưởng Vương có quan hệ tốt với nhau, Tiêu Sí Hành liền gọi điện thoại cho Đường Lạc, muốn cậu ta giúp anh ta bắc cầu làm quen tạo mối quan hệ.
Nghe thấy thỉnh cầu này của Tiêu Sí Hành, Đường Lạc cảm thấy cực kỳ xấu hổ, từ sau tiệc sinh nhật của giáo sư Vương, Hồ Chính Đình không hề liên hệ gì với cậu ta nữa, tình cảm bạn bè nhiều năm của bọn họ, giống như đã phai nhạt trong nháy mắt rồi.
Đường Lạc đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ mang xui xẻo là Đường Dục, nếu không phải tại Đường Dục, sao cậu ta lại mất mặt đến mức ấy chứ?
Trước giờ Đường Lạc vẫn luôn kiêu ngạo, vì vậy cậu ta sẽ không nói cho Tiêu Sí Hành biết nguyên nhân rạn nứt giữa cậu ta với Hồ Chính Đình, chỉ thấy cậu ta thoái thác nói: “Gần đây Chính Đình đi du lịch rồi, chờ khi nào cậu ta về tôi sẽ hỏi giúp anh?”
Nếu chuyện này mà chờ được thì Tiêu Sí Hành cũng không cầu cứu Đường Lạc rồi.
Nghe vậy Tiêu Sí Hành bù đầu bù cổ nói: “Anh nghĩ cách khác vậy.”
Đường Lạc cũng hỏi vài câu quan tâm đến chuyện công việc và vết thương của Tiêu Sí Hành, sau đó hỏi: “Anh đã đi gặp Đường Dục chưa?”
Nhắc đến Đường Dục, ngoài làm Tiêu Sí Hành thấy phiền lòng ra thì cũng chỉ có càng thêm xát muối vào vết thương.
Sau ngày đó, Tiêu Sí Hành gửi rất nhiều tin nhắn cho Đường Dục, nhưng Đường Dục không trả lời bất kỳ tin nhắn nào cả. Số điện thoại của anh ta cũng bị kéo vào sổ đen, anh ta đổi số điện thoại khác gọi cho cậu, lần đầu Đường Dục còn nghe máy, nhưng sau khi nghe thấy là giọng của anh ta thì cậu lập tức cúp máy, gọi nhiều lần cậu còn dứt khoát tắt nguồn luôn.
Đã hai ngày rồi, điện thoại của Đường Dục vẫn ở trạng thái tắt máy.
Tiêu Sí Hành buồn bực nói: “Gặp rồi.”
Đường Lạc biết Đường Dục rất thích Tiêu Sí Hành, vì muốn Tiêu Sí Hành đi gặp Đường Dục thêm vài lần, ngữ điệu nói chuyện của Đường Lạc cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Nếu anh có thời gian thì chịu khó khuyên răn cậu ấy giúp tôi, cậu ấy nghe lời anh nhất.”
Lời này nếu nói vào thời gian trước thì dĩ nhiên Tiêu Sí Hành sẽ tin, nhưng giờ anh ta chỉ cảm thấy mỉa mai.
Đường Dục thấy anh ta là bỏ chạy, không thèm nghe anh ta nói gì, anh ta khuyên răn kiểu gì được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, hiện giờ, thực sự là anh ta không có lòng dạ nào mà để ý đến Đường Dục.
Nói chuyện với Đường Lạc xong, Tiêu Sí Hành ngửa đầu dựa vào lưng ghế.
Không biết vì sao, thái độ không xa không gần của Đường Lạc không làm anh ta thấy khó chấp nhận bằng việc Đường Dục xa cách anh ta, rõ ràng từ nhỏ Đường Dục đã thích đi theo sau anh ta, trắng trợn táo bạo thích anh ta, sao bỗng dưng cậu lại thay đổi đến mức nhìn thấy anh ta thì như nhìn thấy ma quỷ vậy?
Mảnh đất ở ngoại ô phía tây đã làm cho anh ta thua lỗ rất nhiều rồi, giờ cậu còn trốn tránh anh ta nữa.
Đây không phải là chuyện mà Đường Dục có thể làm ra được.
Tiêu Si Hành nhíu mày!
Là Tần Thời Luật!
Chắc chắn là anh ta!
Không biết Tần Thời Luật đã làm gì với Đường Dục nữa, có phải anh ta uy hϊếp cậu hay không?
Tiêu Sí Hành đau đầu ấn ấn vùng giữa chân mày.
Hai ngày nay anh ta vẫn không dám nghĩ vì sao mà Đường Dục phải ngồi xe lăn. Anh ta đã sớm biết Tần Thời Luật là người có thủ đoạn độc ác, trước giờ anh ta cũng chưa từng quan tâm đến việc liệu Đường Dục ở bên cạnh Tần Thời Luật có phải chịu tổn thương gì không, nhưng vừa nghĩ đến việc có lẽ chân Đường Dục là do Tần Thời Luật đánh gãy, trong lòng Tiêu Sí Hành vẫn thắt chặt lại một chút.
Ngoài cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cộc cộc, Tiêu Ngạn Thu đẩy cửa ra đi vào.
Nhìn thấy Tiêu Sí Hành ngồi dựa người vào ghế ở bên kia, Tiêu Ngạn Thu hỏi: “Anh vừa gọi điện cho em thấy báo máy bận, em gọi cho ai thế?”
Tiêu Sí Hành chà chà mặt nói: “Quan hệ của Đường Lạc với cháu ngoại cục trưởng Vương có vẻ rất tốt, em gọi điện cho em ấy hỏi xem có thể hẹn giúp một buổi gặp mặt không.”
Nghe thấy Tiêu Sí Hành nhắc đến Đường Lạc, Tiêu Ngạn Thu nhìn anh ta một cái rồi nói: “Lời anh nói với em hôm tiệc sinh nhật giáo sư Vương, em không hỏi cậu ta à?”
“Lời nào?” Sau khi hỏi xong, Tiêu Sí Hành mới nhớ ra: “Anh nói chuyện em ấy mất mặt ở nhà họ Vương hả? Em biết rồi, là bởi vì Đường Dục.”
Kể ra thì nguyên nhân thực sự cũng là vì Đường Dục, nếu Đường Dục không nổi trội như thế, không vạch trần món đồ gốm Đường Lạc tặng là đồ giả thì Đường Lạc cũng không mất mặt đến vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh.” Tiêu Sí Hành ngừng một chút rồi nói: “Nếu em nộp đơn ly hôn thay Đường Dục, anh cảm thấy tỉ lệ thắng là bao nhiêu?”
Một câu “Đầu óc em bị bệnh à” quanh quẩn bên miệng Tiêu Ngạn Thu hồi lâu, chỉ là cuối cùng anh ta cũng nhịn lại không nói, anh ta nhìn Tiêu Sí Hành hỏi: “Em lại định làm gì?”
Tiêu Sí Hành muốn báo thù, lúc trước đưa Đường Dục đến bên cạnh Tần Thời Luật, là bởi vì anh ta biết Tần Thời Luật cứng đầu dầu muối không ăn, chỉ có một mình Đường Dục lọt vào mắt của Tần Thời Luật thôi.
Giờ anh ta muốn để Tần Thời Luật nếm thử, cảm giác bị người khác cướp đi đồ vật thuộc về mình là như thế nào!
Anh ta có thể đưa Đường Dục đến, thì cũng có thể mang Đường Dục đi, anh ta muốn Tần Thời Luật biết, người mà anh thích từ đầu đến cuối lại thích người khác chứ không hề thích anh.
Tiêu Sí Hành biết Tiêu Ngạn Thu sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng anh ta cũng không ngu ngốc đến mức nói chuyện này ra ngoài, anh ta biết anh trai mình thương Đường Dục, vì vậy anh ta nói: “Hai ngày trước em có đi thăm Tiểu Dục, hình như em ấy bị gãy chân.”
Nghe thấy vậy, Tiêu Ngạn Thu sửng sốt: “Em nói cái gì?”
Tiêu Sí Hành biết anh trai mình sẽ không bỏ mặc Đường Dục: “Tần Thời Luật đúng là kẻ điên, ở bên cạnh anh ta chắc chắn Tiểu Dục không được sống tốt, nhà họ Lâm cũng không phải gia đình làm ăn kinh doanh sạch sẽ, chẳng phải do có nhà họ Lâm đứng sau chống lưng nên anh ta mới có thể vượt qua mấy người chú của mình để nắm quyền kiểm soát công ty hay sao, thủ đoạn của anh ta có thể sạch sẽ được tới đâu chứ?”
Nhà họ Lâm mà Tiêu Sí Hành nói chính là bên nhà mẹ đẻ của Tần Thời Luật, trước kia nhà họ Lâm là hắc đạo, về sau đến cậu Tần Thời Luật nắm quyền thì thông cả hai đầu hắc bạch. Tuy lúc này biểu hiện bên ngoài của Tần Thời Luật vẫn là làm ăn kinh doanh đàng hoàng, nhưng những thứ ở phía sau không thể cho người biết thì sao có thể vứt đi một cách sạch sẽ được?
Tiêu Ngạn Thu không muốn biết thủ đoạn của Tần Thời Luật có sạch sẽ hay không, chỉ thấy anh ta hỏi Tiêu Sí Hành: “Em vừa nói Tiểu Dục bị gãy chân là chuyện như nào?”
“Em cũng không biết.” Tiêu Sí Hành nói: “Ngày hôm đó em đi gặp em ấy, thấy em ấy ngồi xe lăn, nhìn thấy em thì bỏ chạy, em nghi ngờ cậu ấy bị Tần Thời Luật uy hϊếp, anh, em muốn đón em ấy về, anh nói đúng, em không nên đưa em ấy đến bên cạnh Tần Thời Luật, dù sao thì em ấy cũng lớn lên cùng với chúng ta, em không nhẫn tâm nhìn thấy em ấy chịu khổ.”
Lời này thực sự làm cho Tiêu Ngạn Thu dao động, nhưng nhớ đến dáng vẻ của Đường Dục lúc cậu cho anh ta xem ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của cậu ở nhà họ Vương...Đó là biểu hiện của người bị cưỡng ép sao?
Mặc dù Tiêu Ngạn Thu cũng muốn dẫn Đường Dục về, nhưng...
Tiêu Ngạn Thu nói: “Đội luật sư của nhà họ Lâm có thể nói ngựa chết thành ngựa sống, em muốn Đường Dục ly hôn với Tần Thời Luật, trừ khi anh ta nhả ra, nếu không, dù em có mời một trăm vị luật sư tố tụng cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, em đã hỏi ý kiến Đường Dục chưa? Em ấy sẽ đi cùng em sao?”
Dường như câu nói cuối cùng của Tiêu Ngạn Thu đã chạm đến tự tôn của Tiêu Sí Hành, chỉ thấy anh ta khẳng định nói: “Em ấy sẽ đi với em!”
Anh ta tin tưởng vững chắc vào tình cảm Đường Dục dành cho anh ta, đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta chắc chắn Đường Dục sẽ không đổi lòng, nhất định là do Tần Thời Luật đã làm gì đó với cậu mới khiến cậu sợ hãi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro