Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 38

Đường Tam Giáp

2024-11-21 23:25:49

Editor: Lạc

Một tuần sau, Tiêu Sí Hành liên lạc lại với Đường Vĩ Hoành, sau khi nghe Đường Vĩ Hoành đưa ra giá bán, anh ta đã tức giận đến mức muốn đứng lên bỏ đi ngay lập tức.

Tiêu Ngạn Thu cũng cảm thấy giá này giống như đang nói giỡn với bọn họ vậy đó, chẳng lẽ bọn họ mới giành được mảnh đất kia chưa đầy hai tháng đã phải chịu tổn thất mất một nửa rồi?

Tiêu Ngạn Thu gắt gỏng nói: “Chúng ta không thể bán mảnh đất kia với giá này.”

Đường Vĩ Hoành cũng đoán được bọn họ sẽ có phản ứng này, chỉ là so với lần trước thì lần này Đường Vĩ Hoành càng cảm thấy không sao cả: “Tôi cũng không cưỡng ép các cậu, các cậu cứ tự suy nghĩ cho kỹ đi, vốn cũng không phải tôi là người muốn mua mảnh đất này, do Tiểu Dục sợ các cậu bị thua lỗ càng nhiều nên mới bảo tôi ra mặt mua đất, về lý mà nói thì cái giá này cũng đã cao gấp đôi giá thị trường rồi, với một mảnh đất mà biết trước là nó sẽ bị tổn thất thì Tiểu Dục cũng không có cách trả giá cao hơn được.”

Ông ta vừa nói như vậy, hai anh em Tiêu Ngạn Thu lại càng không biết nói gì.

Cả tuần nay bọn họ đều đang nghe ngóng về chuyện này, tin tức Đường Dục đưa đến cho bọn họ có khả năng chính xác đến 80 90%, nếu không nhanh chóng bán mảnh đất này đi thì có thể sẽ mất trắng tất cả.

Đường Vĩ Hoành lại nói: “Nếu bên phía Chính Phủ thu mua thì cùng lắm cũng chỉ trả theo giá thị trường thôi, chẳng lẽ các cậu còn trông mong vào việc Chính Phủ sẽ trả theo giá gốc mà các cậu đã mua hay sao?”

Tiêu Sí Hành cau mày không lên tiếng, đương nhiên là anh ta biết không thể trông đợi vào việc Chính Phủ sẽ bỏ ra số tiền cao gấp mấy lần giá cả thị trường để thu hồi đất của bọn họ.

Lúc trước, anh ta là người ra quyết định mua đất, mà giờ mảnh đất này vẫn chỉ nằm im đó không sinh lời được, tiền vốn cũng không quay vòng được, anh ta không thể để công ty thâm hụt tiền vốn thêm nữa.

Vì vậy anh ta quyết định bán mảnh đất cho Đường Vĩ Hoành, nhưng anh ta vẫn muốn chờ thêm vài ngày nữa, xem xem bên Cục đất đai có ý định gì khác hay không.

Đường Vĩ Hoành không nói gì nữa, bởi vì Đường Dục đã nói rồi, cứ tuỳ bọn họ thích kéo dài bao lâu thì kéo, dù sao đến cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ vẫn bán thôi.

Nhưng Đường Vĩ Hoành vẫn rất sốt ruột, mảnh đất to như vậy, cho dù bên dưới có mộ cần khai quật hay là Chính Phủ muốn thu mua đất, thì ông ta đều không cần bỏ ra một đồng tiền nào để mua cả, mà đến lúc mua xong, mảnh đất kia sẽ là của ông ta, nếu ông ta sang tay bán cho Chính Phủ thì đó chẳng phải là một cuộc mua bán chỉ có lời không lỗ hay sao!

Còn về chuyện Đường Dục muốn xây dựng công viên trò chơi gì gì đó, cái loại suy nghĩ ấu trĩ ham chơi này, Đường Vĩ Hành không có ý định quan tâm đến cậu.

Bàn tính của Đường Vĩ Hoành vang lên tanh tách, trong đầu tràn đầy suy nghĩ “sói trắng găng tay rỗng“.

*Sói trắng găng tay rỗng: là phép ẩn dụ cho các phương pháp lừa đảo được sử dụng bởi những kẻ lừa đảo không thực hiện bất kỳ khoản đầu tư nào mà đi lừa đảo khắp nơi.

Chuyển biến lần thứ nhất trong cuộc đời này của ông ta là chuyện em gái ông ta qua đời để lại công ty và gia sản, lần thứ hai chính là dựa vào Đường Dục mà kiếm được tiền, nể mặt số tiền này, Đường Vĩ Hoành muốn mời Đường Dục và Tần Thời Luật ăn cơm, nhưng chỉ có mình Đường Dục đến, cậu nói Tần Thời Luật bận rộn không có thời gian rảnh.

Đường Vĩ Hoành thấy rất không vui, hai người bọn họ đã đăng ký hôn lâu như vậy rồi, ít nhất cũng phải đến nhà ra mắt người lớn là ông ta chứ, không biết chủ động thì thôi đi, đằng này mời rồi mà còn không đến.

Vì vậy ông ta nói: “Cháu thật sự là không hiểu chuyện chút nào hết, người khác kết hôn còn biết ba ngày lại mặt, cháu thì hay rồi, đã hơn một tháng trôi qua mà cũng không biết đường dẫn người về nhà ra mắt.”

Những lời cằn nhằn lải nhải của Đường Vĩ Hoành, Đường Dục đều coi như ông ta đang ca hát, nghe vào tai trái cho ra tai phải.

Đường Vĩ Hoành gõ gõ mặt bàn: “Thằng bé này càng ngày càng không hiểu chuyện, bác đang nói chuyện với cháu đó, cháu thả hồn vía đi đâu vậy hả?”

Đường Dục lấy lại tinh thần nhìn ông ta: “Bác đang nói gì ạ?”

Đường Vĩ Hoành nhíu mày, nhưng nghĩ đến cậu không có quy tắc quy củ là do ông ta nuôi dưỡng mà thành, chỉ đành nhẫn nhịn không tranh cãi với cậu nữa.

“Bác nói mảnh đất của nhà họ Tiêu, cháu có biết bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được không? Cháu đề ra giá như vậy có phải không được hợp lý lắm không, dù sao cũng quen biết nhau nhiều năm rồi, làm thế này thì hố người ta quá.”

Đường Dục không hề cảm thấy cậu đang hố bọn họ chút nào hết, muốn nói hố người khác thì cũng là bọn họ hố cậu trước, gậy ông đập lưng ông thôi, hợp tình hợp lý.

Đường Dục hỏi: “Bác chưa tìm hiểu giá thị trường của mảnh đất kia à?”

Đương nhiên Đường Vĩ Hoành đã tìm hiểu qua rồi.

Đường Dục nhìn Đường Vĩ Hoành nói: “Bác, Tần Thời Luật mới là người kết hôn với cháu, anh ấy mới là người một nhà với chúng ta, không phải bác luôn nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài hay sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Vĩ Hoành: “...” Ông ta nói qua lời này khi nào vậy?”

Chỉ có điều câu “người một nhà” này đã chạm được vào đáy lòng Đường Vĩ Hoành, trong giây lát ông ta cũng không có suy nghĩ nhiều đến câu “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” kia nữa.

Với ông ta mà nói, Đường Dục mới là người ngoài trong nhà bọn họ, nhưng Đường Dục vừa nói như vậy, ông ta lại rất bằng lòng bám vào quan hệ với nhà họ Tần.

“Tiểu Dục nói đúng, quan hệ gần gũi thân sơ nên phân biệt rõ ràng.” Đường Vĩ Hoành được nịnh cho vui vẻ, gắp đồ ăn cho Đường Dục: “Tiểu Dục nhà chúng ta lớn rồi, đã biết giúp đỡ việc trong nhà, cũng không uổng công bác thương cháu, trông cháu dạo này có vẻ gầy đi, nào, chịu khó ăn nhiều một chút.”

Đường Dục ăn cái gì cũng chậm rãi ung dung, không giống như trước đây, ngồi cũng không ngồi thẳng được.

Trong lòng Đường Vĩ Hoành thấy kỳ quái nhưng ông ta cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái mà thôi, đến cùng thì thứ ông ta để ý vẫn là mảnh đất kia: “Bọn họ do dự lâu như vậy, có phải không có ý định bán không?”

Đường Dục không đυ.ng đến đồ ăn mà Đường Vĩ Hoành gắp cho cậu, trên mặt cậu không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại rất kháng cự sự giả dối của Đường Vĩ Hoành: “Không đâu, bỏ ra một số tiền lớn như vậy, bọn họ sẽ không muốn tổn thất hơn nữa, có lẽ là vẫn muốn nhìn xem tình hình như nào đi, cứ cho bọn họ chút thời gian, bọn họ sẽ tự chủ động tìm đến.”

Đường Vĩ Hoành cảm thấy cậu nói cũng đúng, nên ông ta gật gật đầu, sau đó ông ta nhìn cậu tò mò hỏi: “Cháu hiểu biết về những chuyện này từ khi nào vậy?”

Đường Dục thong dong điềm tĩnh gắp đồ ăn: “Tần Thời Luật nói.”

Đường Vĩ Hoành có chút bất ngờ: “Cậu ta còn dạy cháu những thứ này nữa sao?”

Nhìn thấy sự lo lắng trên mặt ông ta, Đường Dục nói: “Anh ấy không dạy cháu, là cháu nghe lén.”

Nghe vậy, vẻ mặt Đường Vĩ Hoành hiện ra vẻ nhẹ nhõm rõ ràng.

Không phải cố ý học là được.

“Thằng bé này, sao có thể nghe lén chứ?” Ngoài miệng thì Đường Vĩ Hoành trách móc như vậy, nhưng trên thực tế thì ông ta lại vung đũa gắp đồ ăn cho cậu như đang khen thưởng vậy đó.

Nuôi lâu như vậy mới nuôi ra được một Đường Dục vô dụng, ông ta không muốn Đường Dục bị Tần Thời Luật uốn nắn sửa lại, đã là kẻ vô dụng thì cả đời này đều nên là kẻ vô dụng, có như vậy mới làm cho người ta thấy yên tâm.

Lúc này, có một người đàn ông bụng phệ đi qua, bỗng dưng ông ta dừng lại trước bàn bọn họ: “Đây không phải là Tiểu Đường sao?”

Đường Dục liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra là ai, cậu có ấn tượng rất sâu đậm với người đàn ông mặc vest căng cả cúc áo ra này: “Ông chủ Tiền.”

Tiền Chấn Hùng vui cười hớn hở nói: “Cậu còn nhớ tôi à?”

Đường Dục gật gật đầu: “Nhớ chứ.”

Cậu có gặp ông chủ Tiền một lần ở Đàm Phượng Lâu, sau đó bọn họ còn uống trà cùng nhau, cậu không chỉ nhớ rõ cúc áo vest bị căng chặt ra của ông chủ Tiền mà còn nhớ rõ sự dí dỏm của ông.

Tiền Chấn Hùng có chút tự nhiên thân mật thái quá, hoàn toàn không giống với phong thái của một ông chủ lớn chút nào cả, khi cười lên thịt trên mặt ông rung rung, trông như Phật Di Lặc: “Dạo này không nhìn thấy cậu với lão Chu, bận rộn vơ vét được đồ gì tốt à?”

Đường Dục nói: “Không vơ vét được đồ gì tốt cả, chỉ là gần đây hơi bận chút thôi.”

Đường Vĩ Hoành nhìn Đường Dục rồi lại nhìn Tiền Chấn Hùng, hồi lâu cũng không nói lên lời, ông ta đứng dậy: “Chủ tịch Tiền?”

Lúc này Tiền Chấn Hùng mới chú ý đến ông ta, chỉ thấy ông kinh ngạc mở to mắt nói: “Đây chẳng phải là Chủ tịch Đường sao?” Tiền Chấn Hùng quay sang nhìn nhìn Đường Dục: “Hai người là...”

Đường Vĩ Hoành cũng muốn hỏi, sao Đường Dục lại quen biết với Chủ tịch Tiền của công ty Thương mại Bành Phái?

Gần đây ông ta vẫn đang cố giành được hạng mục trong tay Tiền Chấn Hùng, chỉ là do vẫn chưa lấy được quyền kinh doanh từ phía Phòng Thương mại nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Đường Vĩ Hoành không bỏ qua cơ hội có thể làm quen với Tiền Chấn Hùng, vội vàng nói: “Tiểu Dục là cháu trai bên ngoại của tôi.”

Tiền Chấn Hùng bày ra vẻ mặt bất ngờ, chỉ là nhìn kỹ mới thấy, ông ấy không chỉ bất ngờ về quan hệ của bọn họ mà hình như còn có gì đó khác nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiền Chấn Hùng nhìn Đường Dục: “Vậy thật là trùng hợp.”

Đường Vĩ Hoành vồn vã nói: “Đúng vậy đúng vậy, không ngờ Chủ tịch Tiền lại quen biết với Tiểu Dục nhà chúng tôi.”

Tiền Chấn Hùng cũng không ngờ tới một thương nhân quê mùa như Đường Vĩ Hoành lại có đứa cháu trai như Đường Dục.

Đường Vĩ Hoành hỏi dò: “Chủ tịch Tiền, Lão Chu mà ngài vừa nói là...”

Ánh mắt Tiền Chấn Hùng nhìn Đường Dục đảo một cái, sau đó ông cười nói: “Không là ai hết, chỉ là một ông lão thôi.”

Trong lòng Đường Vĩ Hoành vẫn còn hoài nghi, người có thể được Chủ tịch Tiền gọi một tiếng Lão Chu, theo như ông ta biết thì chỉ có một người.

Chỉ là Tiền Chấn Hùng không trả lời thẳng, nên ông ta cũng biết điều không hỏi lại, ông ta tiếp tục dựa vào quan hệ với Đường Dục để nói chuyện: “Tiểu Dục nhà chúng tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện, nó không gây thêm rắc rối cho ngài chứ?”

Tiền Chấn Hùng: “Ông nói gì vậy, là tôi có chuyện phải làm phiền cậu ấy mà, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ấy được không?”

Đường Vĩ Hoành không nói hai lời đã đứng lên kéo Đường Dục dậy nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Đường Dục chưa kịp chuẩn bị bỗng dưng bị ông ta kéo đứng lên, chỉ thấy đầu gối cậu va vào cạnh bàn, vang lên “bốp” một tiếng. Nghe thấy tiếng vang này, Tiền Chấn Hùng cũng bị dọa cho giật mình, nhưng Đường Vĩ Hoành lại tỏ ra như không nghe thấy, kéo Đường Dục ra rồi đẩy cậu một cái: “Tiểu Dục, cháu mau đi cùng Chủ tịch Tiền đi.”

Ông chủ Tiền nhíu mày.

Ông ta thật sự là bác ruột của Tiểu Đường à? Sao trông thế nào cũng như mấy tên chuyên làm chuyện dơ bẩn thế?

Tiền Chấn Hùng đỡ Đường Dục hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Đường Dục lắc lắc đầu: “Không sao ạ.”

Buổi trưa ở nhà hàng cũng không nhiều người, Tiền Chấn Hưng dẫn cậu đến chỗ vắng người một chút, rồi hỏi Đường Dục: “Ông ta là bác ruột của cậu à?”

Đường Dục: “Vâng.”

Tiền Chấn Hùng: “Quan hệ của hai người không tốt sao?”

Nghe vậy, Đường Dục nhìn Tiêu Chấn Hùng một cái.

Tiền Chấn Hùng nhìn chỗ cậu vừa bị va đập: “Không phải tôi muốn thăm dò chuyện của cậu, chỉ là bác cậu có hứng thú với một dự án trong tay tôi, nhưng vẫn không được Phòng Thương mại đóng dấu cấp phép, nếu quan hệ của bác cháu cậu tốt thì không có chuyện ông ta không biết cậu quen biết với Lão Chu.”

Tiền Chấn Hùng ông đã sống trên đời hơn bốn mươi năm rồi, trông ông hàm hậu thân thiện dễ bắt chuyện, nhưng lăn lộn trên thương trường lâu, ông cũng rõ ràng hơn ai hết, đạo lý đối nhân xử thế ông gặp nhiều rồi, loại chuyện bố con ruột cũng có thể trở mặt thành thù ở đâu cũng có, chứ đừng nói đến quan hệ bác cháu.

Vừa nhìn là biết Đường Vĩ Hoành là loại người luôn đặt lợi ích lên trên hết, còn Đường Dục, người có thể tiện tay tặng một món đồ sứ tráng men có giá trị như vậy cho người khác, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đã đủ để biết bọn họ không phải cùng một loại người rồi, cho nên khi nghe nói bọn họ là bác cháu ông mới ngạc nhiên như vậy.

Người ta đều nói “cháu ngoại giống cậu”, nhưng bọn họ lại chẳng giống nhau chút nào cả.

“Một dự án thôi, cho ai cũng là cho.” Lời này của Tiền Chấn Hùng là muốn cho Đường Dục mặt mũi, cũng là để thăm dò cậu.

Đường Dục lắc lắc đầu: “Cảm ơn.”

Tiền Chấn Hùng đã hiểu, ông nở nụ cười, cũng không hỏi nhiều: “Cậu cần hỗ trợ gì thì cứ mở miệng, bạn bè của Lão Chu cũng là anh em với Tiền Chấn Hùng tôi.”

Tiếng cười của Tiền Chấn Hùng truyền đến tai Đường Vĩ Hoành, khiến Đường Vĩ Hoành càng thêm tò mò hơn.

Tiền Chấn Hùng hỏi Đường Dục: “Tuần sau có hội chợ triển lãm bảo tàng, cậu có đi không? Tôi ấy, thích mấy đồ này nhưng không biết nhìn hàng cho lắm, muốn nhờ cậu giúp tôi kiểm tra một chút.”

Đường Dục cũng có hứng thú với loại chuyện này, mà hỗ trợ nhìn hàng cũng không phải là chuyện gì khó, vì vậy cậu gật đầu: “Được ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0