Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 98

Đường Tam Giáp

2024-11-21 23:25:49

Đường Dục được hoan nghênh đến mức nào, chỉ cần nhìn vào “cái đuôi” dài đi theo phía sau cậu là biết.

Trong số tất cả mọi người, người không hiểu nhất chính là cha và chú của Chu Đình, năm ấy rõ ràng bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Chu Đình và Đường Dục đánh nhau túi bụi, mấy năm nay cũng không nghe nói hai người có lui tới gì, sao lại đột nhiên biến thành bạn tốt?

Nhưng nhìn thái độ của hội trưởng Chu đối với Đường Dục vừa rồi, bọn họ cũng không ngăn cản Chu Đình kết bạn với Đường Dục nữa, huống chi đối tượng kết hôn của Đường Dục còn là Tần Thời Luật.

Còn về một nhà Hứa Yến, bọn họ làm gì còn mặt mũi ở lại?

Thời điểm cha mẹ Uông Tề tới đúng lúc nhìn thấy ba người bọn họ rời đi, liền hỏi sao bọn họ lại đi về, Hứa phu nhân đen mặt nói: “Đi mà hỏi Uông Tề đã làm ra chuyện tốt gì!”

Cha mẹ Uông Tề kéo cậu ta ra hỏi chuyện, sau khi biết được sự tình ngọn nguồn, mẹ Uông chỉ hơi trách cứ một chút, bảo cậu ta lần sau không được nói không biết lựa lời trước mặt nhiều người như vậy, sau đó đi theo Uông Tề tới chỗ Đường Dục để nói cảm ơn.

Trong nhà có đứa con trai không bớt lo, thành tích năm nào cũng đứng cuối bảng, bây giờ đột nhiên bắt đầu chăm chỉ học tập, sao bọn họ có thể không biết ơn đại ân đại đức này được?

Biết Đường Dục tuổi còn trẻ đã tiếp quản Đường thị, còn đang làm việc ở Cục Văn Vật, lúc biết đối tượng kết hôn của cậu còn là Tần Thời Luật, cha mẹ Uông Tề càng thêm ủng hộ cậu ta nhận người anh trai này.

Mẹ Uông nói với Uông Tề: “Sau này con nên học tập anh của con nhiều hơn, đừng có cả ngày cà lơ phất phơ khiến anh con mất mặt.”

Vừa rồi đã xảy ra loại chuyện kia, Khương Nghiêu lúc này hận không thể treo người ở dưới mí mắt, nhưng cố tình Đường Dục lại bị một đám người vây quanh, hắn căn bản không chen vào được.

Khương Nghiêu hỏi Tần Thời Luật: “Anh quen người Uông gia?”

Tần Thời Luật: “Không quen.”

Khương Nghiêu nhìn hắn một cái, “Vậy anh cứ để người ta tới nhận anh trai như vậy sao?”

Tần Thời Luật không cảm thấy có gì không ổn: “Cũng không phải là làm em trai, làm anh trai cũng chẳng có hại, em ấy rảnh rỗi không có việc gì còn đi làm ông nhỏ nhà người ta kìa, cậu quản được à?”

Chủ tịch tập đoàn Phó thị đã từng hợp tác với Tần Thời Luật vài lần, năm nay đã ngoài 50, nổi tiếng chiều vợ, ông cùng vợ đi tới hàn huyên với Tần Thời Luật vài câu.

“Thật ngại quá Tần tổng, vợ tôi thích trồng hoa, bà ấy thấy hoa lan cậu cài trên ngực nên muốn hỏi một chút, không biết nó thuộc chủng loại nào mà trước giờ bà ấy chưa từng thấy qua.”

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua hoa lan trên ngực áo: “Ngài nói cái này sao, đây là hoa mà bạn đời tôi trồng đấy.”

Phó phu nhân bật thốt lên hỏi: “Là lan băng sao?”

Tần Thời Luật gật gật đầu: “Ừm.”

Ánh mắt Phó phu nhân sáng lên, vội vàng nói với chồng mình: “Tôi đã nói là cậu ấy mà, lúc trước cậu ấy lên báo, tôi đã nói là tôi không nhìn nhầm rồi, loại mà cậu ấy trồng là hoa lan băng giá trên trời, Học viện Khoa học Nông nghiệp phải bỏ ra vài trăm vạn mới mua được một cây đấy.”

Phó phu nhân nhìn đoá lan băng trước ngực Tần Thời Luật, vừa thích vừa hâm mộ: “Bạn đời Tần tổng cũng thật là hào phóng, đoá hoa mấy trăm vạn mà nói hái là hái, so với việc mua một chiếc ghim cài áo đính đá tốn kém thì lãng mạn hơn nhiều, dù sao cũng là hoa tự tay cậu ấy trồng, còn là đoá hoa độc nhất vô nhị.”

Trước đó không có nhiều người chú ý tới đoá hoa trước ngực Tần Thời Luật, cho dù có chú ý tới thì cũng không để trong lòng, hiện tại nghe Phó phu nhân nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn đóa hoa kia lập tức thay đổi.

Có người hỏi: “Không phải chỉ là hoa lan thôi sao, đáng giá như vậy?”

Phó phu nhân lập tức phản bác: “Là giống hoa lan băng mà Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia nuôi trồng hai năm vẫn không thành công, nhưng lại được bạn đời của Tần tổng trồng đến nở hoa, nói không chừng trên đời này cũng chỉ có một đóa duy nhất, cậu nói xem có đáng giá hay không?”

Học viện Khoa học Nông nghiệp mua gốc lan băng kia về đã là chuyện của hai tháng trước, nói không chừng hoa cũng đã tàn rồi, tuy Phó phu nhân không biết hoa mà Đường Dục trồng có nở ra đoá nào khác hay không, nhưng cho dù có thì cũng là nở trong sân nhà bọn họ, cho nên nói là độc nhất vô nhị cũng không hẳn là sai.

Có người đặt câu hỏi: “Không phải vừa rồi hội trưởng Chu nói cậu ấy đang làm việc ở Cục Văn Vật à, sao bây giờ lại biến thành Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia?”

Tần Thời Luật kiêu ngạo nói: “Không có gì, em ấy tương đối ham chơi, nên không cẩn thận nhận luôn hai chức vụ.”

Người chung quanh: “……”

Khương Nghiêu cũng muốn khoe khoang, hắn nhìn xuống túi áo của mình……. Nhưng hắn không có hoa.

Không có hoa thì thôi đi, dù sao Phó phu nhân cũng đã nói hoa chỉ có một đoá, đưa cho Tần Thời Luật cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn nhớ rõ vừa rồi Kỷ Bạch nhắc tới con dấu gì đó.

Hắn gửi tin nhắn cho Kỷ Bạch:【Vừa rồi cậu nói con dấu gì thế?】

Kỷ Bạch lấy con dấu luôn mang theo bên mình ra, chụp một tấm gửi cho Khương Nghiêu.

Khương Nghiêu:【Dục Dục làm?】

Kỷ Bạch:【Hâm mộ à?】

Khương Nghiêu: “……”

Đương nhiên là hâm mộ rồi, ngay cả Kỷ Bạch cũng có, dựa vào cái gì mà hắn không có?!

Khương Nghiêu cầm tấm ảnh đi tìm Đường Dục, Đường Dục nhìn con dấu trên điện thoại hắn: “Sao vậy?”

Khương Nghiêu dẫn dắt, nói: “Anh nghĩ để tránh dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, tốt nhất là em cũng làm một cái cho anh đi, như vậy sẽ không bị người ta nói là tín vật đính ước nữa, dù sao thì người anh trai như anh cũng phải có một cái, đúng chứ?”

Tần Thời Luật không biết đã đứng đây từ lúc nào, hắn kéo Đường Dục vào lòng: “Không được làm cho người khác nữa.”

Đường Dục ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật, ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ.”

Khương Nghiêu liếc Tần Thời Luật một cái, hỏi Đường Dục: “Anh là người khác sao?”

Đường Dục lắc đầu: “Không phải.”

Khương Nghiêu ôn nhu cười cười, “Dục Dục ngoan, làm cho anh trai một cái nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ thật Đường Dục cảm thấy hơi phiền phức, nhưng cậu cũng cảm thấy Khương Nghiêu nói rất đúng, nếu làm thêm một cái thì cái mà cậu đổi với Kỷ Bạch sẽ không bị nói là tín vật đính ước nữa.

Đường Dục gật đầu: “Dạ.”

Tần Thời Luật nhéo nhẹ eo cậu một cái: “Anh cũng muốn.”

Đường Dục bị hắn nhéo đến chân mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải anh có rồi sao?”

Tần Thời Luật nói: “Vẫn muốn nữa, cái đầu tiên em làm anh không lấy được, cho nên cái cuối cùng em làm chỉ có thể là của anh.”

Kỷ Thừa đứng ở bên cạnh trộm gửi tin nhắn cho Kỷ Bạch:【Anh, anh xui thật đấy, tín vật đính ước của anh không còn là độc nhất vô nhị nữa rồi.】

Kỷ Bạch:【Có ý gì?】

Kỷ Thừa:【Anh Nghiêu đòi em trai làm cho anh ấy một cái, họ Tần cũng đòi, bây giờ con dấu của anh đã được sản xuất hàng loạt rồi.】

Kỷ Bạch:【……】

Đừng hỏi, bây giờ hắn hối hận rồi, hối hận vì đã khoe khoang với cái tên ung thư đệ khống thời kì cuối kia.



Đường Lạc đi khắp nơi vẫn không tìm được người phục vụ kia, nhưng lại bị một người đàn ông có diện mạo thanh tú ngăn lại.

“Cậu là Đường Lạc?”

Đường Lạc nhìn hắn: “Anh là ai?”

Dương Ân Bạch tự giới thiệu: “Tôi là Dương Ân Bạch, trước đây làm ở công ty của anh Tần, nhưng không may mắn bị người em trai kia của cậu đuổi đi.”

Đường Lạc đánh giá hắn, người này lớn lên không xấu, nhưng vị trà rất đậm, Đường Lạc không biết hắn muốn làm gì: “Hẳn là nó cũng không vô duyên vô cớ đuổi anh đi, việc anh làm ở Đằng Phong chắc cũng không sạch sẽ gì, tôi nói đúng chứ?”

Dương Ân Bạch chưa nói đúng hay không đúng: “Chúng ta đừng có cắn xé lẫn nhau, chuyện của cậu tôi có nghe nói, chắc là cậu cũng rất ghét cậu em trai này nhỉ? Những người bên cạnh cậu ta hiện tại, một nửa từng là bạn cũ của cậu, cậu ta không chỉ có cướp đi công ty mà còn khiến cả nhà cậu không còn chốn để về, bây giờ bạn bè của cậu cũng bị cướp đi hết rồi, cậu không muốn trả thù sao?”

Đường Lạc không thích bị người khác theo dõi: “Không muốn.”

Dương Ân Bạch nói: “Nhưng tên phục vụ vừa nãy mới nói cho tôi biết, cậu muốn.”

Đường Lạc ngẩn ra: “Anh cũng thấy người phục vụ đó? Hắn là ai?”

Dương Ân Bạch nhún vai: “Không biết.”

Đường Lạc nhíu mày: “Vậy hắn đâu?”

Dương Ân Bạch nhìn nhìn xung quanh, không thấy người đâu: “Cõ lẽ là đi rồi.”

Đường Lạc trầm mặc một hồi, hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?”

Dương Ân Bạch móc một thứ từ trong túi ra: “Đây là thứ mà tên phục vụ đó đưa cho tôi, chúng ta có thể hợp tác, cậu muốn trả thù Đường Dục, tôi muốn có Tần Thời Luật, cậu giúp tôi, tôi cũng giúp cậu, thế nào?”

Trải qua nhiều trắc trở cùng vấp ngã, Đường Lạc đã sớm hiểu rõ Tần Thời Luật không có khả năng là của mình, cho nên cậu ta đã từ bỏ rồi, quả thật hiện tại cậu ta rất muốn trả thù Đường Dục, nhưng cậu ta cũng không ngu ngốc đến mức để người ta lợi dụng.

Đường Lạc nhìn chai thuốc trong tay Dương Ân Bạch, cảm thấy chủ ý này rất tệ hại, “Nếu sự việc bại lộ, anh có chắc gia đình anh có thể bảo vệ được anh không?”

Dương Ân Bạch nói rất chắc chắn: “Ông nội của tôi và ông nội Tần là bạn tốt, Tần Thời Luật sẽ không làm gì tôi đâu.”

Đường Lạc cảm thấy hắn có hơi tự tin quá mức, ngay cả ông nội mà Tần Thời Luật còn không để vào mắt, chẳng lẽ lại để tâm đến cháu của bạn ông nội sao? Huống hồ hiện tại sau lưng Đường Dục còn có Khương Bá Ngôn.

Đường Lạc không định lấy mạng mình ra mạo hiểm, từ chối việc hợp tác ‘giúp đỡ’ lẫn nhau này.

Dương Ân Bạch cản cậu ta lại: “Cơ hội tốt như vậy, cậu thật sự không muốn tham gia sao?”

Đường Lạc nhìn hắn một cái: “Tôi không cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu xảy ra chuyện thì có lẽ gia đình anh sẽ bảo vệ anh, nhưng không ai bảo vệ tôi cả.”

Dương Ân Bạch vốn cho rằng Đường Lạc nhất định sẽ làm, không ngờ cậu ta lại từ chối, “Vậy cũng tốt, tôi sẽ tự làm, lát nữa cậu dụ Đường Dục rời đi, tạo cho tôi chút thời gian, như vậy được chứ?”

Thật ra như vậy cũng được, Đường Lạc nhìn thoáng qua chai thuốc trong tay hắn: “Anh định bỏ thuốc Tần Thời Luật?”

Dương Ân Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đang trò chuyện với người khác, “Tôi sẽ qua đó kính rượu anh ấy, lát nữa cậu dụ Đường Dục rời đi, sẽ không có ai nghi ngờ cậu đâu.”

Như vậy thì quả thực sẽ không ai nghi ngờ cậu ta, nhưng cũng chưa chắc sẽ diễn ra thuận lợi như cậu ta nghĩ.

Đường Lạc hỏi: “Nếu hắn không uống thì sao?”

Dương Ân Bạch hơi sửng sốt, hắn thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.

Thấy dáng vẻ chưa chuẩn bị kĩ lưỡng đã tính đi bỏ thuốc người khác, Đường Lạc cảm thấy người này đang muốn tìm chết.

Đường Lạc cũng muốn nhìn dáng vẻ thống khổ của Đường Dục sau khi bị phản bội, cậu ta nói với Dương Ân Bạch: “Không bằng anh đi kính rượu Đường Dục, hẳn là nó sẽ không uống rượu của anh, có mọi người nhìn chằm chằm, nói không chừng Tần Thời Luật sẽ uống thay nó.”

Dương Ân Bạch hỏi: “Vậy nếu anh ấy vẫn không uống thì sao?”

Đường Lạc xoay người rời đi: “Nếu ngay cả vậy mà cũng không uống, thì anh chỉ có thể đổi cách khác thôi.”

Dương Ân Bạch không còn cách nào khác, cũng không có thời gian để suy nghĩ cách nào tốt hơn, hắn dựa theo lời Đường Lạc nói, bỏ thuốc vào rượu, tìm một người phục vụ bưng rượu tới, vừa nãy cũng xảy ra chuyện với rượu vang đỏ, nếu bây giờ hắn bỏ thuốc, như vậy khi Đường Dục nhìn thấy chắc chắn sẽ khó chịu, tất nhiên sẽ không uống ly rượu này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc Dương Ân Bạch đi tới, Đường Dục liếc mắt một cái đã nhận ra hắn — Là cái người muốn ngủ với Tần Thời Luật đây mà!

Đường Dục bắt chước liếc Tần Thời Luật một cái, bày ra dáng vẻ tức giận hừ một tiếng.

Anh không cho người khác thích em hả, nhìn đi, người muốn ngủ với anh tới rồi nè.

Dương Ân Bạch thấy hai người mắt đi mày lại, vẫn duy trì ý cười trên mặt, hắn cầm một ly rượu vang đỏ từ khay của người phục vụ rồi đưa cho Đường Dục: “Đường Dục, chuyện trước kia là do tôi không đúng, thành thật xin lỗi, tôi kính cậu một ly.”

Sự từ chối trong dự đoán đã không xảy ra, nhưng Đường Dục cũng không nhận ly rượu bị bỏ thuốc trong tay Dương Ân Bạch, mà cầm lấy một ly khác trên khay, còn chủ động chạm ly với hắn: “Tôi tha thứ cho anh.”

Nhìn cậu uống cạn ly rượu, Tần Thời Luật muốn cản nhưng lại chậm một bước, hắn muốn lấy cái ly trên tay Đường Dục: “Sao em lại……”

Đường Dục lặng lẽ ấn tay Tần Thời Luật xuống, nhìn về phía Dương Ân Bạch: “Sao anh không uống?”

Dương Ân Bạch: “……”

Đường Dục quơ quơ ly rượu rỗng trong tay: “Tôi uống hết rồi này.”

Dương Ân Bạch nhìn ly rượu vang đỏ bị bỏ thuốc trong tay, khó nhọc nuốt nuốt nước miếng……. Này, hắn phải uống kiểu gì đây? Tên phục vụ kia nói dược tính của thuốc này cực kì mạnh, chỉ cần một chút đã đủ cho một người động dục cả đêm, ban nãy hắn còn sợ không thể hạ gục Tần Thời Luật, cố ý đổ gấp ba liều lượng.

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua rượu trong tay Dương Ân Bạch, “Không phải tới xin lỗi sao, Đường Dục đã uống cạn rồi, nếu cậu không uống thì không ổn lắm đâu, hay là cậu tới không phải để xin lỗi, mà là tới gây sự?”

“Đương, đương nhiên không phải.”

Dương Ân Bạch muốn tìm cớ lừa gạt cho qua, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng nói lạnh lùng của Tần Thời Luật hỏi: “Chẳng lẽ rượu này có vấn đề?”

Dương Ân Bạch bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, hắn vội vàng lắc đầu: “Không có, sao có thể!”

Sắc mặt Tần Thời Luật hòa hoãn, hất cằm: “Vậy uống đi, nếu không tôi cũng bồi cậu một ly nhé?”

Tần Thời Luật vẫy tay gọi người phục vụ, cầm lấy ly rượu vang đỏ rồi uống cạn.

Đầu óc Dương Ân Bạch đều nóng cháy như nồi nước sôi, nhưng hắn lại không nghĩ ra cách nào tốt để từ chối ly rượu này, hắn ngẩng đầu, vành mắt phiếm hồng nhìn Tần Thời Luật: “Anh Tần……”

“Thế nào, một ly không đủ à?” Tần Thời Luật lại cầm lấy hai ly rượu, một ly cho mình, một ly cho Đường Dục: “Bảo bối, nếu cậu ta đã có thành ý tới xin lỗi, chúng ta đành bồi thêm một ly vậy.”

Đường Dục và Tần Thời Luật nâng ly như đang chúc mừng tân hôn, cả hai đồng thời uống ly rượu trong tay, uống xong thì cùng nhau nhìn về phía Dương Ân Bạch.

Tần Thời Luật hỏi: “Vẫn không uống sao?”

Dương Ân Bạch: “……” Hắn có thể không uống sao?

Dương Ân Bạch biết, ly rượu bị bỏ thuốc ngày hôm nay muốn uống thì uống, không muốn uống cũng phải uống, hắn cắn chặt răng, nhắm mắt lại, nâng tay uống cạn, uống xong lập tức che miệng chạy về phía toilet.

Nhìn hắn chạy ra khỏi sảnh, Đường Dục bĩu môi, “Người xấu.”

Tần Thời Luật lấy ly rượu rỗng trên tay cậu đi: “Sao em biết ly rượu kia có vấn đề?”

Đường Dục nói: “Nhóm Tưởng Lục Xuyên nói.”

Tần Thời Luật nghi hoặc: “Nhóm?”

Thực ra Từ Hải Triều là người đầu tiên phát hiện Đường Lạc ở đây, sau đó mới nói cho Hồ Chính Đình và Tưởng Lục Xuyên biết, vừa lúc Chu Đình đi ngang qua nghe thấy, bốn người bàn bạc với nhau, dẫn theo Tần Thời An và Uông Tề chia ra bốn phía, kết quả là thật sự phát hiện ra Đường Lạc và Dương Ân Bạch đang mưu đồ bí mật gì đó.

Trong số bọn họ chỉ có Chu Đình biết Dương Ân Bạch, cậu ta nhờ Tưởng Lục Xuyên chạy đi mật báo cho Đường Dục, bảo cậu cẩn thận một chút.

Tần Thời Luật nghe xong, không biết nên nói cái gì.

Trong những người này, kỳ thật có vài người Tần Thời Luật không mấy xem trọng, chẳng hạn như Hồ Chính Đình, chẳng hạn như Tưởng Lục Xuyên, đó đều là bạn bè cũ của Đường Lạc, trước đây đều từng bắt nạt Đường Dục.

Trước nay Tần Thời Luật đều không dễ dàng tin tưởng ai, huống chi là người đã từng có xích mích với mình, hắn không biết Đường Dục đã làm thế nào mà có thể thu phục được những người này, khiến bọn họ nghe lời răm rắp, thậm chí còn làm ‘tay sai’ cho cậu.

Đường Dục nhìn xung quanh một vòng, khó hiểu nói: “Anh Khương Nghiêu đâu rồi?”

Vừa rồi lúc Dương Ân Bạch tới, rõ ràng hắn vẫn còn ở đây.

Tần Thời Luật không phát hiện Khương Nghiêu rời đi khi nào, nhưng hắn nghĩ, chắc là hắn biết Khương Nghiêu đi đâu.

*****

Toilet, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Dương Ân Bạch nhốt mình trong một phòng vệ sinh, hắn kéo cổ áo ra, ánh mắt mê ly không ngừng thở dốc.

Hắn vừa mới gọi điện thoại tìm người tới đón mình thì cửa phòng bị người ta đạp rầm một tiếng.

Lâm Triết đặt chân xuống, nhìn Dương Ân Bạch gần như đã mất đi ý thức, quay đầu nhìn về phía Khương Nghiêu: “Khương thiếu, người này xử lý thế nào?”

Khương Nghiêu kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa giữa hai ngón tay, chứng tỏ hắn đã châm lửa được một lúc, hắn chờ đến khi thuốc của Dương Ân Bạch phát huy tác dụng mới ra hiệu cho Lâm Triết đá cửa.

Khương Nghiêu híp mắt nhả ra một ngụm khói, “Nếu Dục Dục uống ly rượu đó, cậu cảm thấy cậu ta sẽ làm gì?”

Lâm Triết không nói chuyện.

Hắn nhìn Dương Ân Bạch, chỉ một ly rượu đã uống thành dáng vẻ thế này, có làm thì cũng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Khương Nghiêu vứt tàn thuốc, dùng mũi giày nghiền nát, xoay người đi ra ngoài: “Cậu ta muốn làm gì em trai tôi, thì tôi sẽ trả lại nguyên vẹn, tìm vài người tới chăm sóc cậu ta cho tốt, xong việc thì gửi video đến tất cả người thân bạn bè của cậu ta, gửi từng người từng người một cho tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0