Thiếu Nữ Huyền Học Xuyên Về Thập Niên 70 Giỏi Nhất Bói Toán, Bắt Quỷ
Bàn Tay Vàng 2
2024-12-01 13:46:08
Nhưng dù bình thường, đây cũng là một không gian, làm gì có ai dễ dàng mà có được? Chỉ cần nghĩ đến giá trị quý báu của nó, đã thấy nó không hề tầm thường. Được sở hữu nó, đúng là nên cảm tạ trời đất. Tự tay cải tạo một không gian nhỏ cho riêng mình cũng là một niềm vui.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ trong không gian hiện ra trong tâm trí, đến cả con gà mái đang trốn trong bụi cây đẻ trứng cũng không thể giấu được. Từng ngọn cây, từng cọng cỏ đều nằm dưới sự kiểm soát của Lộc Thanh, chỉ cần một ý nghĩ, cô có thể điều khiển sự sống và cái chết của chúng. Cảm giác này thật sự tuyệt vời.
Mở mắt ra, cô đi về phía căn nhà nhỏ bên suối. Căn nhà trống trải và có vẻ hoang vu, nhưng Lộc Thanh không hề để ý, cô có thể tự trang trí theo ý thích của mình.
Đi lòng vòng một lúc, cô rất hài lòng với mọi thứ hiện tại. Có một không gian riêng thế này làm sao cô không phấn khích? Hơn nữa, trong thời đại khan hiếm vật chất này, đây chẳng phải là một loại "gian lận" sao? Cô không muốn ngày nào cũng ăn khoai lang nghiền. Dù người ta bây giờ chỉ cần ăn no là hạnh phúc, nhưng có điều kiện, cô cũng không muốn tự làm khó mình.
Chỉ tiếc rằng, cơ thể này còn nhỏ, không biết gì nhiều, chỉ biết thu gom đồ vật vào không gian, nhưng chưa từng sử dụng hay khám phá nơi này. Những gì cô bé thu vào, ngoài trái đào, cô bé chưa hề thử qua.
Nghĩ đến đây, Lộc Thanh không khỏi buồn bã. Cô bước ra khỏi không gian, tìm một bộ quần áo và đôi giày nhỏ yêu thích của cô bé, rồi lại quay trở vào.
Lộc Thanh đi đến chân núi, xác định một hướng rồi bắt đầu leo lên núi. Chẳng mấy chốc, cô tìm được một khoảng đất trống, liền dùng ý niệm đào một cái hố rồi chôn bộ quần áo và đôi giày của cô bé vào trong.
“Tiểu Thanh Thanh, tuy rằng không phải chị cố ý chiếm lấy cơ thể của em, nhưng vì đã đến đây, chị sẽ sống thật tốt thay em. Chị cũng sẽ chăm sóc mẹ của em. Em hãy yên lòng mà ra đi, mong rằng kiếp sau em sẽ được sống an nhàn và giàu sang.”
Nói xong, Lộc Thanh niệm một bài kinh ngắn, sau đó mới quay người đi xuống núi.
Về đến chân núi, Lộc Thanh đầu tiên thu hết số lương thực ít ỏi trong đất vào kho của căn nhà nhỏ trong không gian. Sau đó, cô trồng những hạt giống còn sót lại, rồi dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn. Những thứ dùng được thì cô cất vào nhà nhỏ, còn những thứ không dùng được thì tạm gác sang một bên. Với cô, những thứ này dù không dùng đến thì cũng không đáng vứt đi, sau này có thể mang tặng cho người khác, bởi ở thời điểm hiện tại, ai cũng tiết kiệm, vật dụng hỏng hóc cũng vá víu dùng thêm vài chục năm.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ trong không gian hiện ra trong tâm trí, đến cả con gà mái đang trốn trong bụi cây đẻ trứng cũng không thể giấu được. Từng ngọn cây, từng cọng cỏ đều nằm dưới sự kiểm soát của Lộc Thanh, chỉ cần một ý nghĩ, cô có thể điều khiển sự sống và cái chết của chúng. Cảm giác này thật sự tuyệt vời.
Mở mắt ra, cô đi về phía căn nhà nhỏ bên suối. Căn nhà trống trải và có vẻ hoang vu, nhưng Lộc Thanh không hề để ý, cô có thể tự trang trí theo ý thích của mình.
Đi lòng vòng một lúc, cô rất hài lòng với mọi thứ hiện tại. Có một không gian riêng thế này làm sao cô không phấn khích? Hơn nữa, trong thời đại khan hiếm vật chất này, đây chẳng phải là một loại "gian lận" sao? Cô không muốn ngày nào cũng ăn khoai lang nghiền. Dù người ta bây giờ chỉ cần ăn no là hạnh phúc, nhưng có điều kiện, cô cũng không muốn tự làm khó mình.
Chỉ tiếc rằng, cơ thể này còn nhỏ, không biết gì nhiều, chỉ biết thu gom đồ vật vào không gian, nhưng chưa từng sử dụng hay khám phá nơi này. Những gì cô bé thu vào, ngoài trái đào, cô bé chưa hề thử qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Lộc Thanh không khỏi buồn bã. Cô bước ra khỏi không gian, tìm một bộ quần áo và đôi giày nhỏ yêu thích của cô bé, rồi lại quay trở vào.
Lộc Thanh đi đến chân núi, xác định một hướng rồi bắt đầu leo lên núi. Chẳng mấy chốc, cô tìm được một khoảng đất trống, liền dùng ý niệm đào một cái hố rồi chôn bộ quần áo và đôi giày của cô bé vào trong.
“Tiểu Thanh Thanh, tuy rằng không phải chị cố ý chiếm lấy cơ thể của em, nhưng vì đã đến đây, chị sẽ sống thật tốt thay em. Chị cũng sẽ chăm sóc mẹ của em. Em hãy yên lòng mà ra đi, mong rằng kiếp sau em sẽ được sống an nhàn và giàu sang.”
Nói xong, Lộc Thanh niệm một bài kinh ngắn, sau đó mới quay người đi xuống núi.
Về đến chân núi, Lộc Thanh đầu tiên thu hết số lương thực ít ỏi trong đất vào kho của căn nhà nhỏ trong không gian. Sau đó, cô trồng những hạt giống còn sót lại, rồi dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn. Những thứ dùng được thì cô cất vào nhà nhỏ, còn những thứ không dùng được thì tạm gác sang một bên. Với cô, những thứ này dù không dùng đến thì cũng không đáng vứt đi, sau này có thể mang tặng cho người khác, bởi ở thời điểm hiện tại, ai cũng tiết kiệm, vật dụng hỏng hóc cũng vá víu dùng thêm vài chục năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro