Thiếu Nữ Huyền Học Xuyên Về Thập Niên 70 Giỏi Nhất Bói Toán, Bắt Quỷ
Kiếp Trước 3
2024-12-01 13:46:08
Nghĩ đến đây, cô không khỏi đau lòng. Không biết ba mình sẽ buồn thế nào. Ông yêu thương cô đến mức coi cô như sinh mạng, giờ cô đột ngột ra đi, liệu ông có chịu nổi không?
Còn căn biệt thự lớn, dãy xe sang, số tiền tiêu mãi không hết... Cô còn chưa kịp tận hưởng mà! Huhuhu...
"Thanh Thanh, sao con khóc vậy?"
Giọng nói lo lắng của Lộc Giai Ninh vang lên, kéo cô trở về thực tại. Lộc Thanh theo phản xạ đưa tay lau mặt, mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Lộc Giai Ninh cảm thấy Lộc Thanh hôm nay rất kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Dù sao trẻ con cũng dễ thay đổi cảm xúc. Lộc Giai Ninh bước tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi.
"Con bị bắt nạt không vui à? Lần sau chúng ta tránh xa bọn họ, được không?"
Lộc Thanh chỉ đáp một tiếng "Dạ" nho nhỏ. Dù nơi đây có mẹ hiền và nhiều " bàn tay vàng", cô vẫn muốn được ở bên cha mãi mãi. Không có cô, ba cô phải làm sao đây?
"Đừng buồn nữa, mình vào ăn cơm được không?"
"Dạ." Lộc Thanh không thực sự là một đứa trẻ, dù buồn nhưng cô không muốn Lộc Giai Ninh lo lắng. Cô cố nở một nụ cười, che giấu nỗi buồn trong lòng.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ là một nồi cháo khoai lang. Món ăn này, dù trước đây cô và cha sống nghèo thế nào, cũng chưa từng ăn qua. Nhưng ở thời đại này, đây là món quen thuộc của mọi nhà.
Hôm nay Lộc Thanh không có khẩu vị, chỉ ăn một bát nhỏ rồi dừng lại. Lộc Giai Ninh không ép cô, thu dọn bếp xong, Lộc Giai Ninh dẫn cô đi dạo quanh sân rồi bế cô vào nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Lộc Giai Ninh vẫn kể chuyện cho cô nghe, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cô ngủ.
Có lẽ vì vừa tiếp nhận cơ thể này, Lộc Thanh vốn không định ngủ, nhưng mí mắt nhanh chóng nặng trĩu. Không bao lâu sau, cô chìm vào giấc mộng.
Lộc Giai Ninh nhìn Lộc Thanh đã ngủ mà vẫn nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ đôi mày, trong lòng trào dâng nỗi buồn và bất lực.
Năm đó, cô quyết tâm sinh đứa bé này chỉ vì muốn bên mình có thêm người thân. Nhưng giờ nhìn thấy Lộc Thanh sống khổ cực mỗi ngày, cô vẫn không khỏi hối hận. Cuộc sống hiện tại quá gian khổ, khổ đến mức cô không nhìn thấy tương lai.
Cô ôm chặt Lộc Thanh vào lòng, chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn căn biệt thự lớn, dãy xe sang, số tiền tiêu mãi không hết... Cô còn chưa kịp tận hưởng mà! Huhuhu...
"Thanh Thanh, sao con khóc vậy?"
Giọng nói lo lắng của Lộc Giai Ninh vang lên, kéo cô trở về thực tại. Lộc Thanh theo phản xạ đưa tay lau mặt, mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Lộc Giai Ninh cảm thấy Lộc Thanh hôm nay rất kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Dù sao trẻ con cũng dễ thay đổi cảm xúc. Lộc Giai Ninh bước tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi.
"Con bị bắt nạt không vui à? Lần sau chúng ta tránh xa bọn họ, được không?"
Lộc Thanh chỉ đáp một tiếng "Dạ" nho nhỏ. Dù nơi đây có mẹ hiền và nhiều " bàn tay vàng", cô vẫn muốn được ở bên cha mãi mãi. Không có cô, ba cô phải làm sao đây?
"Đừng buồn nữa, mình vào ăn cơm được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ." Lộc Thanh không thực sự là một đứa trẻ, dù buồn nhưng cô không muốn Lộc Giai Ninh lo lắng. Cô cố nở một nụ cười, che giấu nỗi buồn trong lòng.
Bữa tối rất đơn giản, chỉ là một nồi cháo khoai lang. Món ăn này, dù trước đây cô và cha sống nghèo thế nào, cũng chưa từng ăn qua. Nhưng ở thời đại này, đây là món quen thuộc của mọi nhà.
Hôm nay Lộc Thanh không có khẩu vị, chỉ ăn một bát nhỏ rồi dừng lại. Lộc Giai Ninh không ép cô, thu dọn bếp xong, Lộc Giai Ninh dẫn cô đi dạo quanh sân rồi bế cô vào nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Lộc Giai Ninh vẫn kể chuyện cho cô nghe, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cô ngủ.
Có lẽ vì vừa tiếp nhận cơ thể này, Lộc Thanh vốn không định ngủ, nhưng mí mắt nhanh chóng nặng trĩu. Không bao lâu sau, cô chìm vào giấc mộng.
Lộc Giai Ninh nhìn Lộc Thanh đã ngủ mà vẫn nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ đôi mày, trong lòng trào dâng nỗi buồn và bất lực.
Năm đó, cô quyết tâm sinh đứa bé này chỉ vì muốn bên mình có thêm người thân. Nhưng giờ nhìn thấy Lộc Thanh sống khổ cực mỗi ngày, cô vẫn không khỏi hối hận. Cuộc sống hiện tại quá gian khổ, khổ đến mức cô không nhìn thấy tương lai.
Cô ôm chặt Lộc Thanh vào lòng, chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro