Anh đẹp trai, tối nay gặp chứ? 【3】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Bạc Sủng Nhi đáy lòng chợt lạnh, nhưng trên mặt cũng không giận, chỉ
là nghĩ anh đối với mình cũng không hoàn toàn là không có cảm giác,
chẳng qua là đối với chuyện năm đó nhớ mãi không quên đi.
Quét qua gương mặt của anh, hiện tại, cô đều muốn đưa đủ từng điểm từng điểm cho anh.
Bạc Sủng Nhi đứng ở trước bàn ăn, hướng về phía Tịch Giản Cận ngoắc ngoắc tay, sau đó liền ngồi ở trên ghế, Tịch Giản Cận đứng dậy, ngồi ở đối diện với cô, nhìn cô, khẽ cau mày.
Dưới mặt bàn, hai cái chân nhỏ trắng noãn của Bạc Sủng Nhi vẫn dao động, một mảnh sáng trắng, rất là mê người.
Cánh tay trắng nõn thanh mảnh bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, "Hoan nghênh trở lại... Thái tử gia. . . Tịch gia... "
Cô nói khách khí, nghiêm trang, giống như là cô bé biết điều, sau khi nói xong, liền bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tịch Giản Cận lại không uống, Bạc Sủng Nhi cũng không hỏi, chẳng qua là liên tục cười nói khách sáo nếu.
Tịch Giản Cận nhìn như nghe rất chân thành, đợi một chút, liền bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, đột nhiên mở miệng: "Cô ở trước mặt người ngoài, quần áo đều xốc xếch như vậy sao?"
Bạc Sủng Nhi sửng sốt, cúi đầu, bộ dáng nửa phần cũng không cảm thấy không ổn, mà chỉ cười một chút, cắn môi, nặn ra một câu: "Không cần phiền toái như vậy, dù sao, mặc rồi cũng phải cởi xuống..."
Trán Tịch Giản Cận hơi nhíu, thần thái trầm trầm, giống như là đối với Bạc Sủng Nhi có mấy phần xem thường.
Bạc Sủng Nhi lại một chút cũng không sợ, cười hì như cũ hì, ngữ điệu mê hoặc nói: "Bớt việc... cho Thái tử Tịch gia rồi...."
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "Bớt việc " này, nghiêng đầu, ánh mắt nóng rát, ngoắc ngoắc nhìn thẳng Tịch Giản Cận, thần thái, trong nháy mắt đã xuất thần.
Tịch Giản Cận nghe cô nói vậy, lửa giận đáy lòng đã ngập trời, chẳng qua là từ trước đến giờ anh trầm ổn, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Đã sớm biết cô làm chuyện phi pháp, cái gì cũng dám nói dám làm, lại không ngờ, bảy năm không gặp, lại trở thành bộ dáng như vậy.
Bạc Sủng Nhi như đã biết Tịch Giản Cận tức giận, nhưng cô cũng không sợ, thẳng tắp cầm lấy rượu đỏ Lafite trên bàn, hướng đôi môi đỏ au kề vào.
Cô uống có chút mãnh liệt, ừng ực, từng ngụm từng ngụm, chỉ chốc lát, liền uống hơn phân nửa chai.
Đợi đến thời điểm Tịch Giản Cận kịp phản ứng, thì đã trễ.
Nhưng anh rõ ràng nhớ được, tửu lượng của cô không tốt, phẩm rượu lại càng không tốt!
Quét qua gương mặt của anh, hiện tại, cô đều muốn đưa đủ từng điểm từng điểm cho anh.
Bạc Sủng Nhi đứng ở trước bàn ăn, hướng về phía Tịch Giản Cận ngoắc ngoắc tay, sau đó liền ngồi ở trên ghế, Tịch Giản Cận đứng dậy, ngồi ở đối diện với cô, nhìn cô, khẽ cau mày.
Dưới mặt bàn, hai cái chân nhỏ trắng noãn của Bạc Sủng Nhi vẫn dao động, một mảnh sáng trắng, rất là mê người.
Cánh tay trắng nõn thanh mảnh bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, "Hoan nghênh trở lại... Thái tử gia. . . Tịch gia... "
Cô nói khách khí, nghiêm trang, giống như là cô bé biết điều, sau khi nói xong, liền bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tịch Giản Cận lại không uống, Bạc Sủng Nhi cũng không hỏi, chẳng qua là liên tục cười nói khách sáo nếu.
Tịch Giản Cận nhìn như nghe rất chân thành, đợi một chút, liền bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, đột nhiên mở miệng: "Cô ở trước mặt người ngoài, quần áo đều xốc xếch như vậy sao?"
Bạc Sủng Nhi sửng sốt, cúi đầu, bộ dáng nửa phần cũng không cảm thấy không ổn, mà chỉ cười một chút, cắn môi, nặn ra một câu: "Không cần phiền toái như vậy, dù sao, mặc rồi cũng phải cởi xuống..."
Trán Tịch Giản Cận hơi nhíu, thần thái trầm trầm, giống như là đối với Bạc Sủng Nhi có mấy phần xem thường.
Bạc Sủng Nhi lại một chút cũng không sợ, cười hì như cũ hì, ngữ điệu mê hoặc nói: "Bớt việc... cho Thái tử Tịch gia rồi...."
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "Bớt việc " này, nghiêng đầu, ánh mắt nóng rát, ngoắc ngoắc nhìn thẳng Tịch Giản Cận, thần thái, trong nháy mắt đã xuất thần.
Tịch Giản Cận nghe cô nói vậy, lửa giận đáy lòng đã ngập trời, chẳng qua là từ trước đến giờ anh trầm ổn, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Đã sớm biết cô làm chuyện phi pháp, cái gì cũng dám nói dám làm, lại không ngờ, bảy năm không gặp, lại trở thành bộ dáng như vậy.
Bạc Sủng Nhi như đã biết Tịch Giản Cận tức giận, nhưng cô cũng không sợ, thẳng tắp cầm lấy rượu đỏ Lafite trên bàn, hướng đôi môi đỏ au kề vào.
Cô uống có chút mãnh liệt, ừng ực, từng ngụm từng ngụm, chỉ chốc lát, liền uống hơn phân nửa chai.
Đợi đến thời điểm Tịch Giản Cận kịp phản ứng, thì đã trễ.
Nhưng anh rõ ràng nhớ được, tửu lượng của cô không tốt, phẩm rượu lại càng không tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro