Bữa ăn sáng: Xúc xích hun khói cùng sữa tươi! 【6】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Tịch Giản Cận cúi đầu, chôn ở cổ của cô, nghe mùi thơm trên người cô,
ngón tay của anh, một tấc một tấc vuốt ve da thịt của cô, cuối cùng mặt
mày mỉm cười, ôn nhu, làm cho cô cảm thấy như cảnh trong mơ, anh chống
đỡ môi của cô nói: "Ừ? Gọi anh làm cái gì?"
Cô mị nhãn như tơ nhìn anh, tay nhỏ bé chống đỡ lồng ngực của anh, giống như là đang khẩn trương căng thẳng, chép miệng, sâu kín thở ra, chẳng qua là hô: "Tịch..."
Tịch Giản Cận giơ tay lên, đem cô ôm vào trong ngực.
Cô dán lên lồng ngực của anh, cảm giác được động tác của anh càng lúc càng nhanh, nhanh đến cuối cùng, liền kết thúc.
Cô thở hào hển, khóe mắt dần dần đã ươn ướt một chút.
Thật ra thì rất tham luyến ấm áp như vậy.
Thật ra thì, nếu như không phải là Hàn Như Y, có lẽ mỗi ngày mỗi đêm cô cũng có ấm áp như vậy rồi!
Đáy mắt Bạc Sủng Nhi mang theo nồng đậm bất đắc dĩ, buồn bực ở trong ngực Tịch Giản Cận, nhỏ giọng nói: "Tịch... Anh biết không? Anh bây giờ trở nên lợi hại như thế, cũng có thể dễ dàng đem thế giới của em phá hủy rồi... Thời điểm anh nói anh không muốn chịu trách nhiệm đối với em, em nghe thấy được thanh âm đáy lòng chính mình bể tan tành, khoảnh khắc ấy, rốt cuộc em phát hiện, chỉ cần anh muốn, Bạc Cẩm em, mấy cũng có thể biến mất khỏi cái thế giới này!"
"Tịch, bảy năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều, em cũng thay đổi rất nhiều, nhưng là anh biến thànhso với em mạnh hơn không biết bao nhiêu, trở nên, em hôm nay mới chợt hiểu ra, chính mình lại, sợ anh rồi... Thật sự rất sợ..."
Tịch Giản Cận nghe được như vậy, thân thể khẽ cứng ngắc một chút, anh từ trên người của cô cảm thấy cô sợ, cô run rẩy, anh yêu vô cùng say đắm cúi đầu, hôn cái trán của cô, thanh âm cũng rất mềm mại: "Không cần sợ anh... Chỉ cần em biết điều một chút, không gây chuyện, không chọc anh tức giận, anh liền không làm gì em."
Lời của anh, nói cực kỳ bình tĩnh thong dong, cô nghe lại kinh hồn táng đảm.
"Tịch, anh đây là cho em thêm một cơ hội cuối cùng sao? " Bạc Sủng Nhi cẩn thận hỏi.
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chẳng qua là tung mình, ngã xuống một bên, mặt mày hơi mang theo vài phần mệt mỏi.
Thật ra thì rất muốn cùng em kết thúc, chỉ là của anh còn chưa thả ra, trong tâm vẫn yêu em, cho nên, liền cưới em làm vợ.
Cô mị nhãn như tơ nhìn anh, tay nhỏ bé chống đỡ lồng ngực của anh, giống như là đang khẩn trương căng thẳng, chép miệng, sâu kín thở ra, chẳng qua là hô: "Tịch..."
Tịch Giản Cận giơ tay lên, đem cô ôm vào trong ngực.
Cô dán lên lồng ngực của anh, cảm giác được động tác của anh càng lúc càng nhanh, nhanh đến cuối cùng, liền kết thúc.
Cô thở hào hển, khóe mắt dần dần đã ươn ướt một chút.
Thật ra thì rất tham luyến ấm áp như vậy.
Thật ra thì, nếu như không phải là Hàn Như Y, có lẽ mỗi ngày mỗi đêm cô cũng có ấm áp như vậy rồi!
Đáy mắt Bạc Sủng Nhi mang theo nồng đậm bất đắc dĩ, buồn bực ở trong ngực Tịch Giản Cận, nhỏ giọng nói: "Tịch... Anh biết không? Anh bây giờ trở nên lợi hại như thế, cũng có thể dễ dàng đem thế giới của em phá hủy rồi... Thời điểm anh nói anh không muốn chịu trách nhiệm đối với em, em nghe thấy được thanh âm đáy lòng chính mình bể tan tành, khoảnh khắc ấy, rốt cuộc em phát hiện, chỉ cần anh muốn, Bạc Cẩm em, mấy cũng có thể biến mất khỏi cái thế giới này!"
"Tịch, bảy năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều, em cũng thay đổi rất nhiều, nhưng là anh biến thànhso với em mạnh hơn không biết bao nhiêu, trở nên, em hôm nay mới chợt hiểu ra, chính mình lại, sợ anh rồi... Thật sự rất sợ..."
Tịch Giản Cận nghe được như vậy, thân thể khẽ cứng ngắc một chút, anh từ trên người của cô cảm thấy cô sợ, cô run rẩy, anh yêu vô cùng say đắm cúi đầu, hôn cái trán của cô, thanh âm cũng rất mềm mại: "Không cần sợ anh... Chỉ cần em biết điều một chút, không gây chuyện, không chọc anh tức giận, anh liền không làm gì em."
Lời của anh, nói cực kỳ bình tĩnh thong dong, cô nghe lại kinh hồn táng đảm.
"Tịch, anh đây là cho em thêm một cơ hội cuối cùng sao? " Bạc Sủng Nhi cẩn thận hỏi.
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chẳng qua là tung mình, ngã xuống một bên, mặt mày hơi mang theo vài phần mệt mỏi.
Thật ra thì rất muốn cùng em kết thúc, chỉ là của anh còn chưa thả ra, trong tâm vẫn yêu em, cho nên, liền cưới em làm vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro