Cô cảm thấy cô thương anh ấy sao? 【30】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Buổi tối hôm qua chính mình hình như trong nháy mắt tâm tình thất
khống, đối với cô có chút tàn nhẫn, hôm nay đeo vật nhỏ mang về cho cô,
trêu chọc cô chơi.
Ai ngờ cô nghịch ngợm gây sự, chạy không thấy người !
Nghĩ đến Bạc Sủng Nhi, mặt mày Tịch Giản Cận đều mang theo vài phần ấm áp.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn trong điện thoại di động hình người khác chụp, đều là cô cùng anh đứng ở dưới đèn nê ông in chữ "Bạc Cẩm sinh nhật vui vẻ ".
Cô cười thật ngọt ngào.
Anh cong khóe môi, nghĩ, cứ như vậy mà trôi qua, đích xác là rất tốt.
Thời gian thật tốt , hạnh phúc mỹ mãn.
Cuộc đời này không hối tiếc.
Tịch Giản Cận nghĩ tới như vậy, liền tới tới lui lui ở bên trong phòng, thời gian đại khái qua một giờ, cô vẫn chưa về, anh tiếp tục gọi điện thoại, như cũ là trạng thái tắt điện thoại.
Kiên nhẫn của anh cực kỳ tốt, liền đem thức ăn chuẩn bị xong đặt ở hộp giữ ấm, sau đó một mình ngồi ở trên ghế sa lon, mở ra TV, xem kênh đài truyền hình trung ương một.
Anh xem cực kỳ chăm chú.
Yên lặng xem xong rồi tập phim truyền hình, mới phát hiện, cô còn chưa trở lại.
Anh lần này rốt cuộc không yên lòng rồi, gọi điện thoại, vẫn là tắt điện thoại, đừng nói là cô vứt bỏ điện thoại di động chứ?
Dựa theo tính tình cô hồ đồ vứt bừa bãi như vậy, thật sự rất có thể đó.
Có thể hay không, có một ngày, cô đem mình cũng ném mất?
Nghĩ tới đây, Tịch Giản Cận cầm chìa khóa xe, định đi ra ngoài tìm người, lại nhận được điện tới.
Là Tần Thánh.
Đón nghe.
"Tịch Giản Cận, nói ngắn gọn, Bạc Sủng Nhi tìm không được, anh trước nghĩ biện pháp đem cô ấytìm được, quay lại cẩn thận mà nói chuyện... . . ."
Tịch Giản Cận nghe mơ mơ hồ hồ, không nhịn được bật cười: "Mới vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ cô ấy có đem mình làm mất không, làm sao anh đã gọi điện thoại nói cô mất tích rồi? Tốt lắm, Tần Thánh, nói đi, cô ấy rốt cuộc ở nơi đâu? Tôi đi đón cô ấy."
Nghiễm nhiên, anh không tin lời Tần Thánh.
Tần Thánh ở bên kia điện thoại cũng gấp lên: "Không có đùa giỡn, người thật sự mất tích, anh nhanh chóng nghĩ biện pháp thông tìm người đi, điện thoại di động không mang, quần áo không có mặc, đã chạy đi ra ngoài!"
Ai ngờ cô nghịch ngợm gây sự, chạy không thấy người !
Nghĩ đến Bạc Sủng Nhi, mặt mày Tịch Giản Cận đều mang theo vài phần ấm áp.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn trong điện thoại di động hình người khác chụp, đều là cô cùng anh đứng ở dưới đèn nê ông in chữ "Bạc Cẩm sinh nhật vui vẻ ".
Cô cười thật ngọt ngào.
Anh cong khóe môi, nghĩ, cứ như vậy mà trôi qua, đích xác là rất tốt.
Thời gian thật tốt , hạnh phúc mỹ mãn.
Cuộc đời này không hối tiếc.
Tịch Giản Cận nghĩ tới như vậy, liền tới tới lui lui ở bên trong phòng, thời gian đại khái qua một giờ, cô vẫn chưa về, anh tiếp tục gọi điện thoại, như cũ là trạng thái tắt điện thoại.
Kiên nhẫn của anh cực kỳ tốt, liền đem thức ăn chuẩn bị xong đặt ở hộp giữ ấm, sau đó một mình ngồi ở trên ghế sa lon, mở ra TV, xem kênh đài truyền hình trung ương một.
Anh xem cực kỳ chăm chú.
Yên lặng xem xong rồi tập phim truyền hình, mới phát hiện, cô còn chưa trở lại.
Anh lần này rốt cuộc không yên lòng rồi, gọi điện thoại, vẫn là tắt điện thoại, đừng nói là cô vứt bỏ điện thoại di động chứ?
Dựa theo tính tình cô hồ đồ vứt bừa bãi như vậy, thật sự rất có thể đó.
Có thể hay không, có một ngày, cô đem mình cũng ném mất?
Nghĩ tới đây, Tịch Giản Cận cầm chìa khóa xe, định đi ra ngoài tìm người, lại nhận được điện tới.
Là Tần Thánh.
Đón nghe.
"Tịch Giản Cận, nói ngắn gọn, Bạc Sủng Nhi tìm không được, anh trước nghĩ biện pháp đem cô ấytìm được, quay lại cẩn thận mà nói chuyện... . . ."
Tịch Giản Cận nghe mơ mơ hồ hồ, không nhịn được bật cười: "Mới vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ cô ấy có đem mình làm mất không, làm sao anh đã gọi điện thoại nói cô mất tích rồi? Tốt lắm, Tần Thánh, nói đi, cô ấy rốt cuộc ở nơi đâu? Tôi đi đón cô ấy."
Nghiễm nhiên, anh không tin lời Tần Thánh.
Tần Thánh ở bên kia điện thoại cũng gấp lên: "Không có đùa giỡn, người thật sự mất tích, anh nhanh chóng nghĩ biện pháp thông tìm người đi, điện thoại di động không mang, quần áo không có mặc, đã chạy đi ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro