Cùng nhau xuống Địa ngục, có được hay không? 【19】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Ai ngờ cô nói như vậy, anh vẫn không nói gì, cô liền nhảy nhảy tại chỗ,
không cẩn thận dậm vào cục đá, liền ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.
Tịch Giản Cận dở khóc dở cười.
Cô mếu máo nhìn Tịch Giản Cận chằm chằm, Tịch Giản Cận vươn tay, đem cô kéo lên, phủi sạch bụi đất trên người cô, "Xem em còn dám nghịch ngợm nữa không!"
Cô chép miệng, vạn phần ủy khuất, anh liền nắm tay cô, dọc theo ruộng lúa mạch, từ từ bước đi.
Trong nháy mắt, anh nghĩ, thật ra thì cứ như vậy, quá cả đời, rất tốt.
Trong nháy mắt, cô nghĩ, thật ra thì chỉ cần mỗi ngày anh cùng cô như vậy, dù phải ở cái địa phương này ngốc cả đời, cô cũng nguyện ý.
Bọn họ tay nắm tay tiêu sái bước đi, Tịch Giản Cận phát hiện một cọng cây, cảm thấy rất quen thuộc, liền cúi xuống, nhổ lên.
Bạc Sủng Nhi ghét bỏ khó coi, liền cười Tịch Giản Cận ánh mắt thật tệ!
Tịch Giản Cận nhìn cô, nói một câu, anh thấy em cũng không đẹp lắm đâu!
Bạc Sủng Nhi liền vươn tay, cho Tịch Giản Cận một cái đánh, nói, anh trừ việc thấy cô bình thường, những thứ khác đều là không bình thường!
Tịch Giản Cận cười, không để ý đến cô.
Ngược lại cúi đầu, nắm cọng cây kia, nhanh chóng động lên, Bạc Sủng Nhi tò mò anh đang làm gì, trợn tròn mắt, nhìn một hồi, nhưng cũng không xem hiểu, nơi xa có bươm bướm bay lên, cô liền đuổi theo.
Đợi đến thời điểm Tịch Giản Cận làm xong, cô đã thở hỗn hển đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bươm bướm càng bay càng xa mà hờn dỗi.
Tịch Giản Cận cười đi lên trước, sủng nịch đem cô kéo vào trong ngực, làm cho cô nhắm mắt lại.
Bạc Sủng Nhi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Tịch Giản Cận liền bất chợt cầm lấy tay cô, hướng trong lòng bàn tay của cô thả một thứ gì.
Cô tò mò, cúi đầu nhìn, lại phát hiện là cọng cỏ vừa nãy trở thành bộ dáng chiếc nhẫn hoa hồng!
Bạc Sủng Nhi kìm lòng không đậu phát ra tới một tiếng than nhẹ.
Sau đó cầm lên, đeo trên ngón tay của mình, lại phát hiện, lớn nhỏ thích hợp.
Ánh mắt cô lập tức cong cong, nhìn Tịch Giản Cận, nghịch ngợm mà hỏi: "Anh cho em nhẫn cầu hôn sao?"
Tịch Giản Cận cười không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, khuôn mặt nhỏ của Bạc Sủng Nhi đỏ lên, bất chợt kiễng mũi chân, hướng trên mặt Tịch Giản Cận hôn một cái, rồi vội vàng cúi đầu, né thân thể ra.
Tịch Giản Cận dở khóc dở cười.
Cô mếu máo nhìn Tịch Giản Cận chằm chằm, Tịch Giản Cận vươn tay, đem cô kéo lên, phủi sạch bụi đất trên người cô, "Xem em còn dám nghịch ngợm nữa không!"
Cô chép miệng, vạn phần ủy khuất, anh liền nắm tay cô, dọc theo ruộng lúa mạch, từ từ bước đi.
Trong nháy mắt, anh nghĩ, thật ra thì cứ như vậy, quá cả đời, rất tốt.
Trong nháy mắt, cô nghĩ, thật ra thì chỉ cần mỗi ngày anh cùng cô như vậy, dù phải ở cái địa phương này ngốc cả đời, cô cũng nguyện ý.
Bọn họ tay nắm tay tiêu sái bước đi, Tịch Giản Cận phát hiện một cọng cây, cảm thấy rất quen thuộc, liền cúi xuống, nhổ lên.
Bạc Sủng Nhi ghét bỏ khó coi, liền cười Tịch Giản Cận ánh mắt thật tệ!
Tịch Giản Cận nhìn cô, nói một câu, anh thấy em cũng không đẹp lắm đâu!
Bạc Sủng Nhi liền vươn tay, cho Tịch Giản Cận một cái đánh, nói, anh trừ việc thấy cô bình thường, những thứ khác đều là không bình thường!
Tịch Giản Cận cười, không để ý đến cô.
Ngược lại cúi đầu, nắm cọng cây kia, nhanh chóng động lên, Bạc Sủng Nhi tò mò anh đang làm gì, trợn tròn mắt, nhìn một hồi, nhưng cũng không xem hiểu, nơi xa có bươm bướm bay lên, cô liền đuổi theo.
Đợi đến thời điểm Tịch Giản Cận làm xong, cô đã thở hỗn hển đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bươm bướm càng bay càng xa mà hờn dỗi.
Tịch Giản Cận cười đi lên trước, sủng nịch đem cô kéo vào trong ngực, làm cho cô nhắm mắt lại.
Bạc Sủng Nhi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Tịch Giản Cận liền bất chợt cầm lấy tay cô, hướng trong lòng bàn tay của cô thả một thứ gì.
Cô tò mò, cúi đầu nhìn, lại phát hiện là cọng cỏ vừa nãy trở thành bộ dáng chiếc nhẫn hoa hồng!
Bạc Sủng Nhi kìm lòng không đậu phát ra tới một tiếng than nhẹ.
Sau đó cầm lên, đeo trên ngón tay của mình, lại phát hiện, lớn nhỏ thích hợp.
Ánh mắt cô lập tức cong cong, nhìn Tịch Giản Cận, nghịch ngợm mà hỏi: "Anh cho em nhẫn cầu hôn sao?"
Tịch Giản Cận cười không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, khuôn mặt nhỏ của Bạc Sủng Nhi đỏ lên, bất chợt kiễng mũi chân, hướng trên mặt Tịch Giản Cận hôn một cái, rồi vội vàng cúi đầu, né thân thể ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro