Đàn ông, là đồ Dùng của phụ nữ ! (7)
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Chỉ là cô không mở miệng.
Anh ta không cách nào đình chỉ.
Một ít chuyện, từ nhỏ bọn họ nhìn thấy, người nào đối đãi ai là thật lòng nhất, người nào đáy lòng rõ ràng nhất, chỉ là giả bộ như hồ đồ thôi.
Có lẽ đây cũng là phương thức tốt nhất.
Có một loại tốt đẹp, là ràng buộc lấy mấy người bọn họ, một khi đánh vỡ, chính là phân mảnh.
Cho nên, cái tên Tần Thách kia, lúc ở trong tình yêu, liền hiểu rõ đã kết cục, cho nên không chút chậm trễ lui khỏi vị trí hàng hai, lựa chọn thủ hộ.
Cho nên, cái cô gáu Bạc Cẩm này đáy lòng một mực biết rất rõ ràng, tuy nhiên lại còn cố ý thản nhiên hưởng thụ tất cả của Tần Thánh, một bộ không tim không phổi.
Bạc Sủng Nhi dừng lại nửa ngày, lại cảm thấy đáy lòng bực bội, cô hút điếu thuốc, âm điệu trở nên có chút miễn cưỡng: "A Thần, A Thánh...... Em cũng không biết xử lý tốt như thế nào, kỳ thật lòng của anh ấy, em hiểu nhất, thế nhưng em lại chỉ có thể giả bộ như không hiểu."
"A Thánh, đối với em rất tốt, em không thể không tiếp nhận, nếu như em không tiếp nhận, đáy lòng anh ấy sẽ càng không dễ chịu."
"Kỳ thật, em yêu Tiểu Tịch, nhưng A Thánh với em mà nói, giống như là người nhà, không thể thiếu, anh ấy đối em rất quan trọng, em không muốn mất đi anh ấy."Tô Thần hờ hững, nửa ngày, anh mới quay về cười với Bạc Sủng Nhi, cô nói, anh đều hiểu.
Cho nên, như vậy, kỳ thật rất tốt.
Chỉ là ủy khuất Tần Thánh.
Chẳng biết lúc nào chỗ nào, mới có thể từ nơi trong đau đớn, vùng vẫy đi ra.
Lập tức, hai người đều trầm mặc, Bạc Sủng Nhi dính vào thuốc lá, là sau khi Tịch Giản Cận rời đi, khi đó, cái người đàn ông long lanh như ánh nắng, lúc hút thuốc, hôn cô, cô đều có thể ngửi thấy bên trong hơi thở của anh có mùi thuốc.
Cô rất không thích, cau mày, xô đẩy.
Về sau, anh liền thử cai thuốc, thế nhưng cô lại biết, anh ngẫu nhiên vẫn sẽ hút.
Sau khi tách ra, cô liền mê luyến mùi vị này, lúc hút, giống như có thể cảm giác được anh tồn tại.
Bạc Sủng Nhi nhìn thuốc trên ngón tay, thời gian dần trôi đốt hết, cô giơ lên, đặt ở bên môi, vừa muốn mút thỏa thích, cổ tay lại bị người ta bắt được.
Anh ta không cách nào đình chỉ.
Một ít chuyện, từ nhỏ bọn họ nhìn thấy, người nào đối đãi ai là thật lòng nhất, người nào đáy lòng rõ ràng nhất, chỉ là giả bộ như hồ đồ thôi.
Có lẽ đây cũng là phương thức tốt nhất.
Có một loại tốt đẹp, là ràng buộc lấy mấy người bọn họ, một khi đánh vỡ, chính là phân mảnh.
Cho nên, cái tên Tần Thách kia, lúc ở trong tình yêu, liền hiểu rõ đã kết cục, cho nên không chút chậm trễ lui khỏi vị trí hàng hai, lựa chọn thủ hộ.
Cho nên, cái cô gáu Bạc Cẩm này đáy lòng một mực biết rất rõ ràng, tuy nhiên lại còn cố ý thản nhiên hưởng thụ tất cả của Tần Thánh, một bộ không tim không phổi.
Bạc Sủng Nhi dừng lại nửa ngày, lại cảm thấy đáy lòng bực bội, cô hút điếu thuốc, âm điệu trở nên có chút miễn cưỡng: "A Thần, A Thánh...... Em cũng không biết xử lý tốt như thế nào, kỳ thật lòng của anh ấy, em hiểu nhất, thế nhưng em lại chỉ có thể giả bộ như không hiểu."
"A Thánh, đối với em rất tốt, em không thể không tiếp nhận, nếu như em không tiếp nhận, đáy lòng anh ấy sẽ càng không dễ chịu."
"Kỳ thật, em yêu Tiểu Tịch, nhưng A Thánh với em mà nói, giống như là người nhà, không thể thiếu, anh ấy đối em rất quan trọng, em không muốn mất đi anh ấy."Tô Thần hờ hững, nửa ngày, anh mới quay về cười với Bạc Sủng Nhi, cô nói, anh đều hiểu.
Cho nên, như vậy, kỳ thật rất tốt.
Chỉ là ủy khuất Tần Thánh.
Chẳng biết lúc nào chỗ nào, mới có thể từ nơi trong đau đớn, vùng vẫy đi ra.
Lập tức, hai người đều trầm mặc, Bạc Sủng Nhi dính vào thuốc lá, là sau khi Tịch Giản Cận rời đi, khi đó, cái người đàn ông long lanh như ánh nắng, lúc hút thuốc, hôn cô, cô đều có thể ngửi thấy bên trong hơi thở của anh có mùi thuốc.
Cô rất không thích, cau mày, xô đẩy.
Về sau, anh liền thử cai thuốc, thế nhưng cô lại biết, anh ngẫu nhiên vẫn sẽ hút.
Sau khi tách ra, cô liền mê luyến mùi vị này, lúc hút, giống như có thể cảm giác được anh tồn tại.
Bạc Sủng Nhi nhìn thuốc trên ngón tay, thời gian dần trôi đốt hết, cô giơ lên, đặt ở bên môi, vừa muốn mút thỏa thích, cổ tay lại bị người ta bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro