Đem cô nhốt vào bệnh viện tâm thần! (18)
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Tịch Giản Cận vì phòng ngừa đẩy Bạc Sủng Nhi bị thương, cho nên cả người cũng chạy ra của một đoạn, mới đem cô đẩy ra.
Sau đó hung hăng đóng của.
Mà sau họng súng vừa rồi nhắm Bạc Sủng Nhi đã bắn qua, thẳng tắp cắm vào vách tường.
Súng là cách âm.
Năm đó Tịch Giản Cận lưu cho Hàn Như Y.
Sau khi súng bắn ra, Tịch Giản Cận mới đứng vững thân thể, nhìn chằm chằm Hàn Như Y, từng bước từng bước đến trước mặt của cô ta.
Ánh mắt Tịch Giản Cận rất bình ổn.
Hàn Như Y cầm súng, hơi thở hổn hển, vừa rồi những biểu lộ buồn bã, trong nháy mắt đều không tồn tại, chỉ là ánh mắt mang theo hận ý, nhìn Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận mím môi, chậm rãi cười một tiếng, trong mắt không có quá nhiều gợn sóng, thóang cúi đầu, anh mới mở miệng: "Như Y...... Em làm gì vậy?"
Làm gì để mình mệt mỏi như thế?
"Hận anh, muốn giết anh, sớm nói cho anh biết một chút, không phải tốt sao, làm gì trăm phương ngàn kế như thế, nếu quả như cô ấy chết hoặc là anh chết đi, đáy lòng của em sẽ dễ chịu sao?"
Tịch Giản Cận, không có nửa điểm tức giận, giống như là câu trần thuật bình tĩnh nhất.
"Trọn vẹn hơn bốn năm, thì ra em sống không tốt, cho tới nay anh còn tưởng rằng chiếu cố em và Tiểu Bảo rất tốt!"
Tịch Giản Cận nói câu này, mang theo nồng đậm thất lạc cùng bất đắc dĩ.
Hàn Như Y không nghĩ tới Tịch Giản Cận bình tĩnh như vậy.
Chân tướng sự tình đã hoàn toàn bị công bố, chính mình cũng không cần thiết tiếp tục diễn trò, trên mặt cũng phù nụ cười âm ngoan.
Tịch Giản Cận vẫn cho là chính mình rất quen thuộc tướng mạo Hàn Như Y, thế nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy xa lạ như thế.
Anh cúi đầu xuống, bật cười.
Nụ cười như thế, lại làm cho Hàn Như Y vô cùng sợ hãi.
Vô cùngkhó chịu.
"May mà anh còn tưởng rằng anh đã nỗ lực trả nợ, thì ra...... Anh làm những chuyện kia, đều là phí công!"
"Anh còn nói với đội trưởng đã chết, anh chiếu cố hai người rất tốt, bây giờ nghĩ lại, đều là trò cười!"
"Nhìn xem toàn thân Tiểu Bảo, đều là vết thương chồng chất, anh thế mà vẫn luôn không có phát hiện, Như Y...... Em muốn tra tấn anh rất đơn giản, làm gì ra tay với đứa trẻ ba tuổi? Nó cái gì cũng không biết, vô tội nhất rồi!"
Sau đó hung hăng đóng của.
Mà sau họng súng vừa rồi nhắm Bạc Sủng Nhi đã bắn qua, thẳng tắp cắm vào vách tường.
Súng là cách âm.
Năm đó Tịch Giản Cận lưu cho Hàn Như Y.
Sau khi súng bắn ra, Tịch Giản Cận mới đứng vững thân thể, nhìn chằm chằm Hàn Như Y, từng bước từng bước đến trước mặt của cô ta.
Ánh mắt Tịch Giản Cận rất bình ổn.
Hàn Như Y cầm súng, hơi thở hổn hển, vừa rồi những biểu lộ buồn bã, trong nháy mắt đều không tồn tại, chỉ là ánh mắt mang theo hận ý, nhìn Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận mím môi, chậm rãi cười một tiếng, trong mắt không có quá nhiều gợn sóng, thóang cúi đầu, anh mới mở miệng: "Như Y...... Em làm gì vậy?"
Làm gì để mình mệt mỏi như thế?
"Hận anh, muốn giết anh, sớm nói cho anh biết một chút, không phải tốt sao, làm gì trăm phương ngàn kế như thế, nếu quả như cô ấy chết hoặc là anh chết đi, đáy lòng của em sẽ dễ chịu sao?"
Tịch Giản Cận, không có nửa điểm tức giận, giống như là câu trần thuật bình tĩnh nhất.
"Trọn vẹn hơn bốn năm, thì ra em sống không tốt, cho tới nay anh còn tưởng rằng chiếu cố em và Tiểu Bảo rất tốt!"
Tịch Giản Cận nói câu này, mang theo nồng đậm thất lạc cùng bất đắc dĩ.
Hàn Như Y không nghĩ tới Tịch Giản Cận bình tĩnh như vậy.
Chân tướng sự tình đã hoàn toàn bị công bố, chính mình cũng không cần thiết tiếp tục diễn trò, trên mặt cũng phù nụ cười âm ngoan.
Tịch Giản Cận vẫn cho là chính mình rất quen thuộc tướng mạo Hàn Như Y, thế nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy xa lạ như thế.
Anh cúi đầu xuống, bật cười.
Nụ cười như thế, lại làm cho Hàn Như Y vô cùng sợ hãi.
Vô cùngkhó chịu.
"May mà anh còn tưởng rằng anh đã nỗ lực trả nợ, thì ra...... Anh làm những chuyện kia, đều là phí công!"
"Anh còn nói với đội trưởng đã chết, anh chiếu cố hai người rất tốt, bây giờ nghĩ lại, đều là trò cười!"
"Nhìn xem toàn thân Tiểu Bảo, đều là vết thương chồng chất, anh thế mà vẫn luôn không có phát hiện, Như Y...... Em muốn tra tấn anh rất đơn giản, làm gì ra tay với đứa trẻ ba tuổi? Nó cái gì cũng không biết, vô tội nhất rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro