Lịch sử hỗn loạn nhất của tập đoàn Bạc Đế 【12】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Cô không nỡ làm cho nó lây dính trên một chút xíu bụi bậm dơ bẩn, không nỡ để nó chịu một chút xíu ủy khuất.
Nếu như lần này, Sủng Nhi thật gsự ặp chuyện không may, sợ là sẽ trở thành đau thương, mà cả đời này, bọn họ vĩnh viễn không thể thừa nhận!
Bạc Tình cúi đầu, hôn hôn môi Cẩm Úc, cho cô an ủi.
Tịch Giản Cận đứng một bên nhìn người tập đoàn Bạc Đế lo lắng như vậy, ánh mắt của anh khẽ tối sầm, cảm giác mình giống như là một người ngoài cuộc, xoay lưng, liền rời đi.
Thủy chung chưa từng có người phát hiện anh rời đi.
Anh xuống lầu, bộ đội của anh đứng nghiêm ở đó thật lâu, anh ra lệnh một tiếng, mọi người xoay người, chậm rãi hướng quân khu bước đi.
Tịch Giản Cận thật ra thì cũng không biết đáy lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy mình không thể theo bọn họ vẫn ở lại nơi đó chờ, cái loại cảm giác này, quá bị đè nén, để cho anh thở không được.
Anh vẫn cho là hiện tại mình đã rất cường đại!
Nhưng là, hiện tại anh mới biết được, thì ra chính mình cũng có thể mềm yếu như vậy, không có bất kỳ sức lượng nào.
Anh thật sâu cảm giác được một loại tên là thứ mất đi, ở tánh mạng của mình vô tận lan tràn, để cho anh bị bất đắc dĩ cẩn thận nhận thức.
Thì ra là, quá trình một người hoàn toàn mất đi một người khác, cũng không phải là chia tay, cũng không phải là tách ra, mà là chết đi.
Hơn nữa không có chút dấu hiệu nào.
Một giây trướccòn cười nói tự nhiên, một giây sau liền không còn cái gì nữa.
Nhanh đến bất khả tư nghị, nhanh đến điện quang hỏa thạch, nhanh đến đủ để đem thế giới một người, hoàn toàn phá hủy!
Tịch Giản Cận trong lúc bất chợt nhắm lại hai mắt, anh thật rất muốn rống to, muốn phát tiết sợ hãi ra ngoài.
Cuối cùng, anh lựa chọn bước đi, dọc theo đường phố thật dài bắt đầu chạy, anh muốn đem sợ hãi ở đáy lòng toàn bộ xua ra ngoài.
Binh sĩ đi theo phía sau nhìn anh chạy như vậy, cũng theo anh bắt đầu chạy.
Thời điểm tất cả mọi người mệt mỏi xụi lơ nằm song soài vô pháp nhúc nhích, anh còn không biết mệt mỏi vẫn chạy.
Mãi cho đến điện thoại của anh vang lên, đón nghe, là viện trưởng gọi điện thoại tới, "Tịch công tử, Bạc tiểu thư đã làm xong giải phẫu rồi, không có có nguy hiểm tính mạng, tạm thời còn đang hôn mê."
Tịch Giản Cận lúc này mới trong nháy mắt ngã trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Nếu như lần này, Sủng Nhi thật gsự ặp chuyện không may, sợ là sẽ trở thành đau thương, mà cả đời này, bọn họ vĩnh viễn không thể thừa nhận!
Bạc Tình cúi đầu, hôn hôn môi Cẩm Úc, cho cô an ủi.
Tịch Giản Cận đứng một bên nhìn người tập đoàn Bạc Đế lo lắng như vậy, ánh mắt của anh khẽ tối sầm, cảm giác mình giống như là một người ngoài cuộc, xoay lưng, liền rời đi.
Thủy chung chưa từng có người phát hiện anh rời đi.
Anh xuống lầu, bộ đội của anh đứng nghiêm ở đó thật lâu, anh ra lệnh một tiếng, mọi người xoay người, chậm rãi hướng quân khu bước đi.
Tịch Giản Cận thật ra thì cũng không biết đáy lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy mình không thể theo bọn họ vẫn ở lại nơi đó chờ, cái loại cảm giác này, quá bị đè nén, để cho anh thở không được.
Anh vẫn cho là hiện tại mình đã rất cường đại!
Nhưng là, hiện tại anh mới biết được, thì ra chính mình cũng có thể mềm yếu như vậy, không có bất kỳ sức lượng nào.
Anh thật sâu cảm giác được một loại tên là thứ mất đi, ở tánh mạng của mình vô tận lan tràn, để cho anh bị bất đắc dĩ cẩn thận nhận thức.
Thì ra là, quá trình một người hoàn toàn mất đi một người khác, cũng không phải là chia tay, cũng không phải là tách ra, mà là chết đi.
Hơn nữa không có chút dấu hiệu nào.
Một giây trướccòn cười nói tự nhiên, một giây sau liền không còn cái gì nữa.
Nhanh đến bất khả tư nghị, nhanh đến điện quang hỏa thạch, nhanh đến đủ để đem thế giới một người, hoàn toàn phá hủy!
Tịch Giản Cận trong lúc bất chợt nhắm lại hai mắt, anh thật rất muốn rống to, muốn phát tiết sợ hãi ra ngoài.
Cuối cùng, anh lựa chọn bước đi, dọc theo đường phố thật dài bắt đầu chạy, anh muốn đem sợ hãi ở đáy lòng toàn bộ xua ra ngoài.
Binh sĩ đi theo phía sau nhìn anh chạy như vậy, cũng theo anh bắt đầu chạy.
Thời điểm tất cả mọi người mệt mỏi xụi lơ nằm song soài vô pháp nhúc nhích, anh còn không biết mệt mỏi vẫn chạy.
Mãi cho đến điện thoại của anh vang lên, đón nghe, là viện trưởng gọi điện thoại tới, "Tịch công tử, Bạc tiểu thư đã làm xong giải phẫu rồi, không có có nguy hiểm tính mạng, tạm thời còn đang hôn mê."
Tịch Giản Cận lúc này mới trong nháy mắt ngã trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro