Máy rút tiền hay máy gửi ngân hàng? 【1】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Tịch Giản Cận vẫn dựa trên ghế sa lon, tròng mắt của anh bởi vì uống rượu, đặc biệt lóe sáng, khóe môi khẽ mím, nhìn cô.
Cô cùng ánh mắt của anh, dán lấy nhau thật chặt.
Cô cùng anh… rõ ràng cách người cả phòng uống rượu say, có người say nói mớ, có người đã chìm vào giấc ngủ, có người chẳng qua là trợn tròn mắt, nhìn Bạc Sủng Nhi ca hát, lăng lăng ngẩn người... . . .
Nhưng là giờ khắc này, hết lần này tới lần khác làm cho người ta có một loại ảo giác... . . . Thế gian này, chỉ có hai người bọn họ.
Ánh mắt của anh, nhìn rất đẹp, mắt phượng chau lên, mang theo ý tứ hàm xúc, giống như là lưu luyến trong bụi hoa.
Song, hết lần này tới lần khác một bộ tướng mạo như vậy, bị khí chất của anh, tạo thành một loại khí thế giống như trời cao biển rộng.
"Em cho là em có thể kiên cường đối diện, bán rẻ nước mắt nói muốn quên hết thảy về anh... . . ."
Thanh âm Bạc Sủng Nhi, nhàn nhạt hiện lên cảm xúc đau thương.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ loại sắc màu, cả phòng yên lặng như tờ, chỉ có thanh âm của cô, đặc biệt trong suốt, quanh quẩn, trùng điệp... . . .
Thanh âm tuôn ra như nước chảy, đủ loại chuyện cũ từng ly từng tý lóe lên trong lòng.
Khi còn bé hôn môi, anh khóc, cô cũng theo đó gào thét khóc lớn, khóc đến cuối cùng, tựa vào trong ngực mẹ, la hét chính mình có thể có em bé hay không!
Cùng tuổi cùng tháng, tách ra, mười hai năm, nhưng không còn gặp lại bé trai tên là "Tịch Giản Cận " kia nữa!
Lần đầu gặp ở trường cấp 3, hình như đã quên mất những chuyện hồi bé tí kia, mà cô lại giống như là gặp được phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Cùng tuổi mến nhau, anh làm cho cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trường học, cho tới toàn thế giới... . . .
Năm sau tách ra, khoảng cánh giữa bọn họ ngày càng kéo dài... . . .
Bảy năm gặp lại, cũng đã là cảnh còn người mất, mặc dù như thế, cô lại biết, trên toàn thế giới này, cô thích nhất, thủy chung là anh... . . .
Bạc Sủng Nhi ngồi ở chỗ đó, nắm cái mic, dùng tư thái biết điều nhất hát ca, đáy mắt của cô, lóe sáng chói mắt, âm điệu dần dần trở nên có chút khổ sở.
Một ca khúc, tại sao có thể hát hết tâm sự của cô.
Cô cảm thấy ánh mắt đau nhức vô cùng, giống như là muốn khóc lên.
Nhưng là... . . . Cô không muốn rơi lệ.
Cô cùng ánh mắt của anh, dán lấy nhau thật chặt.
Cô cùng anh… rõ ràng cách người cả phòng uống rượu say, có người say nói mớ, có người đã chìm vào giấc ngủ, có người chẳng qua là trợn tròn mắt, nhìn Bạc Sủng Nhi ca hát, lăng lăng ngẩn người... . . .
Nhưng là giờ khắc này, hết lần này tới lần khác làm cho người ta có một loại ảo giác... . . . Thế gian này, chỉ có hai người bọn họ.
Ánh mắt của anh, nhìn rất đẹp, mắt phượng chau lên, mang theo ý tứ hàm xúc, giống như là lưu luyến trong bụi hoa.
Song, hết lần này tới lần khác một bộ tướng mạo như vậy, bị khí chất của anh, tạo thành một loại khí thế giống như trời cao biển rộng.
"Em cho là em có thể kiên cường đối diện, bán rẻ nước mắt nói muốn quên hết thảy về anh... . . ."
Thanh âm Bạc Sủng Nhi, nhàn nhạt hiện lên cảm xúc đau thương.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ loại sắc màu, cả phòng yên lặng như tờ, chỉ có thanh âm của cô, đặc biệt trong suốt, quanh quẩn, trùng điệp... . . .
Thanh âm tuôn ra như nước chảy, đủ loại chuyện cũ từng ly từng tý lóe lên trong lòng.
Khi còn bé hôn môi, anh khóc, cô cũng theo đó gào thét khóc lớn, khóc đến cuối cùng, tựa vào trong ngực mẹ, la hét chính mình có thể có em bé hay không!
Cùng tuổi cùng tháng, tách ra, mười hai năm, nhưng không còn gặp lại bé trai tên là "Tịch Giản Cận " kia nữa!
Lần đầu gặp ở trường cấp 3, hình như đã quên mất những chuyện hồi bé tí kia, mà cô lại giống như là gặp được phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Cùng tuổi mến nhau, anh làm cho cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trường học, cho tới toàn thế giới... . . .
Năm sau tách ra, khoảng cánh giữa bọn họ ngày càng kéo dài... . . .
Bảy năm gặp lại, cũng đã là cảnh còn người mất, mặc dù như thế, cô lại biết, trên toàn thế giới này, cô thích nhất, thủy chung là anh... . . .
Bạc Sủng Nhi ngồi ở chỗ đó, nắm cái mic, dùng tư thái biết điều nhất hát ca, đáy mắt của cô, lóe sáng chói mắt, âm điệu dần dần trở nên có chút khổ sở.
Một ca khúc, tại sao có thể hát hết tâm sự của cô.
Cô cảm thấy ánh mắt đau nhức vô cùng, giống như là muốn khóc lên.
Nhưng là... . . . Cô không muốn rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro