Minh tinh thiếu gia, người đàn ông xa xỉ! (26)
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
"Tịch, ngoan, không nên hờn dỗi, tới dùng cơm!"
Tịch Giản Cận nghe được giọng Bạc Sủng Nhi, không nhịn được nhíu mày, mang theo vài phần nổi nóng, chọc cho Bạc Sủng Nhi phốc xích một cái, cười càng vui vẻ.
Cô cất bước, chậm rãi tới gần bên cạnh Tịch Giản Cận, vươn tay khoác chặt cánh tay Tịch Giản Cận, nghiêng đầu, một bộ hồn nhiên như bạn gái nhỏ, làm nũng với Tịch Giản Cận nói: "Em thật đói, anh ăn cùng em, được không?"
Tịch Giản Cận mở rộng tầm mắt, mấy ngày nay, không phải là không có nghĩ đến việc cô nổ súng với anh.
Mỗi một lần nghĩ đến những cái kia, đáy lòng anh, khó tránh khỏi là có chút đau thương.
Thì ra, anh không muốn cô, cô liền ngay cả mạng cũng không chịu cho anh!
Cách làm của cô, tuyệt không giống như là yêu một người, không giống anh, thực tình yêu cô, liền nghĩ hết biện pháp thành toàn hạnh phúc của cô.
Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài một hơi, thở dài như thế, khiến đáy lòng Bạc Sủng Nhi run rẩy.
Bạc Sủng Nhi đợi một hồi, đều không có đợi đếnTịch Giản Cận nói chuyện, cô liền tiếp tục khuyên bảo."Tịch, em biết anh tức giận, thế nhưng phát súng đó, rõ ràng là anh có thể tránh thoát, ai bảo anh đẩy Hàn Như Y ra......"
"Kỳ thật em sớm nghĩ đến anh sẽ đẩy Hàn Như Y, thế nhưng em vẫn làm như vậy."
Bạc Sủng Nhi sau khi nói đến đây, dừng một chút, ánh mắt Tịch Giản Cận đột nhiên nghiêm túc, cô liền tựa đầu vào vai của anh, sâu kín nói ra: "Chẳng qua nếu như em chẳng làm, khẳng định hôn lễ của ah sẽ thành, chỉ có như vậy, anh mới không kết hôn!"
Nếu như cô không bắn...... Nếu như anh không bị thương, thì hôn lễ này, anh tuyệt đối sẽ tiếp tục nữa.
Tịch Giản Cận vẫn duy trì trầm mặc vừa rồi, ánh mắt lại dần dần trở nên tĩnh mịch, thân thể anh căng thẳng lại chậm rãi buông lỏng xuống, cô giống như cảm thấy, càng dùng sức chen lấn vào trog ngực anh.
Thân thể cô, có chút lạnh lùng, cô chen rất cẩn thận, sợ không cẩn thận đụng phải bả vai anh, cho nên vẫn luôn dựa vào một nửa bên khác.
Cô bám chặt tay anh, không cho anh bất luận ý đẩy cô ra, hô hấp của cô rất mềm mại, anh nghe mà tâm tình không khỏi bình tĩnh lại theo.
Kỳ thật, hôn lễ này không có thành, trong lòng anh, cũng không phải quá tức giận, ngược lại, mang theo vài phần thư giãn!
Tịch Giản Cận nghe được giọng Bạc Sủng Nhi, không nhịn được nhíu mày, mang theo vài phần nổi nóng, chọc cho Bạc Sủng Nhi phốc xích một cái, cười càng vui vẻ.
Cô cất bước, chậm rãi tới gần bên cạnh Tịch Giản Cận, vươn tay khoác chặt cánh tay Tịch Giản Cận, nghiêng đầu, một bộ hồn nhiên như bạn gái nhỏ, làm nũng với Tịch Giản Cận nói: "Em thật đói, anh ăn cùng em, được không?"
Tịch Giản Cận mở rộng tầm mắt, mấy ngày nay, không phải là không có nghĩ đến việc cô nổ súng với anh.
Mỗi một lần nghĩ đến những cái kia, đáy lòng anh, khó tránh khỏi là có chút đau thương.
Thì ra, anh không muốn cô, cô liền ngay cả mạng cũng không chịu cho anh!
Cách làm của cô, tuyệt không giống như là yêu một người, không giống anh, thực tình yêu cô, liền nghĩ hết biện pháp thành toàn hạnh phúc của cô.
Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài một hơi, thở dài như thế, khiến đáy lòng Bạc Sủng Nhi run rẩy.
Bạc Sủng Nhi đợi một hồi, đều không có đợi đếnTịch Giản Cận nói chuyện, cô liền tiếp tục khuyên bảo."Tịch, em biết anh tức giận, thế nhưng phát súng đó, rõ ràng là anh có thể tránh thoát, ai bảo anh đẩy Hàn Như Y ra......"
"Kỳ thật em sớm nghĩ đến anh sẽ đẩy Hàn Như Y, thế nhưng em vẫn làm như vậy."
Bạc Sủng Nhi sau khi nói đến đây, dừng một chút, ánh mắt Tịch Giản Cận đột nhiên nghiêm túc, cô liền tựa đầu vào vai của anh, sâu kín nói ra: "Chẳng qua nếu như em chẳng làm, khẳng định hôn lễ của ah sẽ thành, chỉ có như vậy, anh mới không kết hôn!"
Nếu như cô không bắn...... Nếu như anh không bị thương, thì hôn lễ này, anh tuyệt đối sẽ tiếp tục nữa.
Tịch Giản Cận vẫn duy trì trầm mặc vừa rồi, ánh mắt lại dần dần trở nên tĩnh mịch, thân thể anh căng thẳng lại chậm rãi buông lỏng xuống, cô giống như cảm thấy, càng dùng sức chen lấn vào trog ngực anh.
Thân thể cô, có chút lạnh lùng, cô chen rất cẩn thận, sợ không cẩn thận đụng phải bả vai anh, cho nên vẫn luôn dựa vào một nửa bên khác.
Cô bám chặt tay anh, không cho anh bất luận ý đẩy cô ra, hô hấp của cô rất mềm mại, anh nghe mà tâm tình không khỏi bình tĩnh lại theo.
Kỳ thật, hôn lễ này không có thành, trong lòng anh, cũng không phải quá tức giận, ngược lại, mang theo vài phần thư giãn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro