Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【10】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Bạc Sủng Nhi nơi nào chống lại được trêu chọc của Tịch Giản Cận, hai
chân cô lập tức mềm nhũn, vươn ra cánh tay, mềm nhũn vòng cổ của anh,
vòng chân quặp lấy hông anh, bằng vào khí lực của anh, tìm kiếm điểm
chống đỡ.
Tịch Giản Cận rất hài lòng khi cô toàn tâm lệ thuộc vào mình, hai tay bắt đầu ở trên da thịt cô chậm rãi vuốt ve, làm cô thở gấp không ngừng, thậm chí cắn cánh môi của anh, chậm rãi cọ, giống như là cầu xin cái gì.
Tịch Giản Cận chậm rãi đem cô hướng phía trên ôm lấy, hôn từ cánh môi của cô, một đường rơi xuống, chôn vào cần cổ trắng noãn mềm mại của cô, chậm chạp gặm cắn, ngón tay, lại nhẹ nhàng vỗ về xương quai xanh củacô, thuận thế kéo vạt áo xuống, đầu lưỡi trượt trượt, gặm cắn bầu ngực trắng noãn của cô.
Cô bởi vì anh hôn như vậy, lập tức bành trướng lên, đầu ngực cũng dựng đứng, áo lót cô giặt chưa khô, dứt khoát không mặc, hai mắt của anh không nhịn được có chút đỏ, liền cúi đầu ngậm vào.
Toàn thân cô run lên, hai tay ôm lấy đầu của anh, nhưng bởi vì dùng sức, đem đầu của anh càng chon chặt vào ngực cô hơn, anh không nhịn được nhẹ nhẹ cắn một cái, cô khẽ kêu một tiếng, liền cảm giác được có dòng nước ấm áp từ bụng của mình một nhanh chóng chảy xuống.
Anh thong thả ung dung hôn, đem bầu ngực trắng noãn của cô hôn cho hiện đầy vết đỏ, thần chí cô, đã sớm mê loạn , giống như là một đứa con nít, bị anh thao túng.
Anh cảm giác toàn thân mình cũng muốn nổ tung rồi, lập tức liền muốn đem áo váy của cô cởi sạch, giải quyết xong tại chỗ!
Mà Trương Hủ đến gần, thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được đỏ mặt, nghiêng đầu né đi.
Hai người đứng ở nơi xa kia, hình như đã quên mất sự tồn tại của cậu!
Cậu đang suy nghĩ, rốt cuộc mình có nên rời đi hay không, lưu lại không gian cho bọn họ, nhưng là lại nghĩ tới mọi người đang lo lắng, mặc dù bọn họ muốn làm như vậy, nhưng cũng phải báo bình an trước đi!
Lập tức, Trương Hủ không nhịn được ho khụ khụ vài tiếng, nhắc nhở: "Cái kia... . . . Hai người dừng lại một chút!"
Tịch Giản Cận nghe được lời Trương Hủ nói, lúc này mới hồi thần, sửng sốt một giây đồng hồ, mới chậm rãi thả Bạc Sủng Nhi ra, đem cô ôm vào trong ngực.
Phút giây dịu dàng mới vừa rồi, đều bị một câu nói của Trương Hủ, làm cho tan thành mây khói!
Tịch Giản Cận rất hài lòng khi cô toàn tâm lệ thuộc vào mình, hai tay bắt đầu ở trên da thịt cô chậm rãi vuốt ve, làm cô thở gấp không ngừng, thậm chí cắn cánh môi của anh, chậm rãi cọ, giống như là cầu xin cái gì.
Tịch Giản Cận chậm rãi đem cô hướng phía trên ôm lấy, hôn từ cánh môi của cô, một đường rơi xuống, chôn vào cần cổ trắng noãn mềm mại của cô, chậm chạp gặm cắn, ngón tay, lại nhẹ nhàng vỗ về xương quai xanh củacô, thuận thế kéo vạt áo xuống, đầu lưỡi trượt trượt, gặm cắn bầu ngực trắng noãn của cô.
Cô bởi vì anh hôn như vậy, lập tức bành trướng lên, đầu ngực cũng dựng đứng, áo lót cô giặt chưa khô, dứt khoát không mặc, hai mắt của anh không nhịn được có chút đỏ, liền cúi đầu ngậm vào.
Toàn thân cô run lên, hai tay ôm lấy đầu của anh, nhưng bởi vì dùng sức, đem đầu của anh càng chon chặt vào ngực cô hơn, anh không nhịn được nhẹ nhẹ cắn một cái, cô khẽ kêu một tiếng, liền cảm giác được có dòng nước ấm áp từ bụng của mình một nhanh chóng chảy xuống.
Anh thong thả ung dung hôn, đem bầu ngực trắng noãn của cô hôn cho hiện đầy vết đỏ, thần chí cô, đã sớm mê loạn , giống như là một đứa con nít, bị anh thao túng.
Anh cảm giác toàn thân mình cũng muốn nổ tung rồi, lập tức liền muốn đem áo váy của cô cởi sạch, giải quyết xong tại chỗ!
Mà Trương Hủ đến gần, thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được đỏ mặt, nghiêng đầu né đi.
Hai người đứng ở nơi xa kia, hình như đã quên mất sự tồn tại của cậu!
Cậu đang suy nghĩ, rốt cuộc mình có nên rời đi hay không, lưu lại không gian cho bọn họ, nhưng là lại nghĩ tới mọi người đang lo lắng, mặc dù bọn họ muốn làm như vậy, nhưng cũng phải báo bình an trước đi!
Lập tức, Trương Hủ không nhịn được ho khụ khụ vài tiếng, nhắc nhở: "Cái kia... . . . Hai người dừng lại một chút!"
Tịch Giản Cận nghe được lời Trương Hủ nói, lúc này mới hồi thần, sửng sốt một giây đồng hồ, mới chậm rãi thả Bạc Sủng Nhi ra, đem cô ôm vào trong ngực.
Phút giây dịu dàng mới vừa rồi, đều bị một câu nói của Trương Hủ, làm cho tan thành mây khói!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro