muốn tôi, hay là muốn mạng? (7 )
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Đây tất cả, phát sinh quá mức nhanh, quá mức không thể tưởng tượng
nổi, tất cả mọi người cảm giác đến trái tim mình cũng đã ngừng đập.
"Trời ạ... . . . Mới vừa rồi không phải là đang nằm mơ chứ?"
"Một giây trước còn nhìn thấy anh ta đang nói điện thoại, một giây sau đã bắt vào tên lưu manh, làm sao anh ta làm được?"
"Quá tuấn tú ... . . . Đêm nay thật sự là rung động, vừa rồi tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế một tay làm cho một người đàn ông gãy tay, hiện tại công tử Tịch gia chỉ trong nháy mắt, bắn chết tên lưu manh, thật sự là mạnh mẽ... . . ."
Bạc Sủng Nhi nghe những lời này, nhìn Tịch Giản Cận vẫn nghe điện thoại, trong lòng khẽ run.
Trong thời gian ngắn ngủi mà bắn ra chuẩn như vậy, cái người đàn ông nghiêm túc, thanh đạm ung dung, tăng thêm một loại khí thế ngông cuồng!
Cảnh sát đứng bên nhìn tới hóa đá, cục công an đã phái tới hai xạ thủ, sửng sốt không có một người nào dám nổ súng.
Mà người kia, định thần nhàn nhã, hơi thở không gấp giải quyết rồi.
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Hơn nữa, còn là, một phát chết ngay, chính giữa mi tâm... . . . Là chính mi tâm... . . . Một chút cũng không có chênh lệch!
Cái thủ pháp này là sao?
Đó chính là thái tử gia Tịch gia sao?
Thật sự là thần rồi... . . . Đều nói Tịch Giản Cận là một thiếu niên thành tài, được ông nội cùng cha trợ giúp, bây giờ xem ra, chỉ sợ, những truyền ngôn kia, cũng chỉ là truyền ngôn thôi!
Cái người đàn ông này... . . . Một giây trước còn bình tĩnh, một giây sau lại có thể khiến người kinh hãi... Hơn nữa lại có thể toàn tâm toàn ý ra làm ra được chuyện như vậy, sợ là đãđến trình độ nghịch thiên!
*************************************
Thi thể lưu manh nhanh chóng được kéo đi, hiện trườngvà máu cũng bị cảnhsát dọn dẹp nhanh chóng.
Bữa tiệc tiếp tục tiến hành, rất nhiều người đã từ bị lưu manh làm cho kinh hãi đã chuyển sang ngắm Tịch Giản Cận, nhao nhao vây quanh anh, tán tụng
Tịch Giản Cận ung dung không vội đứng ở trong đám người, bưng ly rượu, nho nhã lễ độ cùng chào hỏi qua từng người tới chạm ly, không chút nào giống như là vừa rồi giết người, bình tĩnh như thế, trấn định như thế.
"Trời ạ... . . . Mới vừa rồi không phải là đang nằm mơ chứ?"
"Một giây trước còn nhìn thấy anh ta đang nói điện thoại, một giây sau đã bắt vào tên lưu manh, làm sao anh ta làm được?"
"Quá tuấn tú ... . . . Đêm nay thật sự là rung động, vừa rồi tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế một tay làm cho một người đàn ông gãy tay, hiện tại công tử Tịch gia chỉ trong nháy mắt, bắn chết tên lưu manh, thật sự là mạnh mẽ... . . ."
Bạc Sủng Nhi nghe những lời này, nhìn Tịch Giản Cận vẫn nghe điện thoại, trong lòng khẽ run.
Trong thời gian ngắn ngủi mà bắn ra chuẩn như vậy, cái người đàn ông nghiêm túc, thanh đạm ung dung, tăng thêm một loại khí thế ngông cuồng!
Cảnh sát đứng bên nhìn tới hóa đá, cục công an đã phái tới hai xạ thủ, sửng sốt không có một người nào dám nổ súng.
Mà người kia, định thần nhàn nhã, hơi thở không gấp giải quyết rồi.
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Hơn nữa, còn là, một phát chết ngay, chính giữa mi tâm... . . . Là chính mi tâm... . . . Một chút cũng không có chênh lệch!
Cái thủ pháp này là sao?
Đó chính là thái tử gia Tịch gia sao?
Thật sự là thần rồi... . . . Đều nói Tịch Giản Cận là một thiếu niên thành tài, được ông nội cùng cha trợ giúp, bây giờ xem ra, chỉ sợ, những truyền ngôn kia, cũng chỉ là truyền ngôn thôi!
Cái người đàn ông này... . . . Một giây trước còn bình tĩnh, một giây sau lại có thể khiến người kinh hãi... Hơn nữa lại có thể toàn tâm toàn ý ra làm ra được chuyện như vậy, sợ là đãđến trình độ nghịch thiên!
*************************************
Thi thể lưu manh nhanh chóng được kéo đi, hiện trườngvà máu cũng bị cảnhsát dọn dẹp nhanh chóng.
Bữa tiệc tiếp tục tiến hành, rất nhiều người đã từ bị lưu manh làm cho kinh hãi đã chuyển sang ngắm Tịch Giản Cận, nhao nhao vây quanh anh, tán tụng
Tịch Giản Cận ung dung không vội đứng ở trong đám người, bưng ly rượu, nho nhã lễ độ cùng chào hỏi qua từng người tới chạm ly, không chút nào giống như là vừa rồi giết người, bình tĩnh như thế, trấn định như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro