Rốt cuộc, có thể hạnh phúc! 【3】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Bạc Sủng Nhi không lên tiếng.
Nội tâm của cô thật ra đã đang giãy dụa.
Cô nghĩ, cô đây không tính là là già mồm cãi láo đi, cũng không tính là không thương Tịch Giản Cận, chẳng qua là cảm thấy không cách nào tha thứ.
Cuối cùng một cái tính mạng, vẫn cứ bị lãng quên như vậy.
Từ trong tay hai người bọn họ biến mất không thấy.
Làm sao có thể tha thứ?
Kia là sinh mệnh, cô một mình đi dị quốc tha hương, đi ở trên đường, nhìn những đứa bé vui vẻ, cô đột nhiên lại rơi lệ đầy mặt.
Không có ai biết, đứa bé kia cô trông mong bao nhiêu.
Rồi cứ như vậy không còn, cô càng làm sao có thể quên?
Cho tới nay, cô đều là cô gái kiêu ngạo, chỉ có đụng phải anh, thời điểm gặp phải anh, cô mới tháo xuống một thân cao ngạo, biến thành cùng cô gái bình thường không có gì khác.
Chuyên tâm chủ định, toàn tâm toàn ý yêu anh.
Cô bắt đầu không hiểu chuyện, cô khiến cho anh đi bộ đội, khiến cho người khác sinh lòng oán hận, khiến cho anh đau khổ giãy dụa bảy năm, cô biết sai rồi, lúc ấy rõ ràng cô cũng đã hối hận ảo não rồi, thậm chí cô cũng cam tâm tình nguyện vì anh hiến tủy sống cho Tiểu Bảo.
Cô đã liều mạng thay đổi mình, thậm chí cô cũng học cách hiểu chuyện như vậy rồi, nhưng là cuối cùng thì sao?
Vẫn là không có con rồi......
Cái gì cũng có thể không có, tại sao hết lần này tới lần khác làm cho cô mất đi đứa con cô rất muốn?
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy đáy lòng đau đớn, nước mắt của cô không thể ức chế được lại một lần nữa chảy xuống.
Cô cắn cắn môi dưới, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Tịch Giản Cận...... chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao? Không phải là em không yêu anh, em rất yêu anh...... Nhưng là em rất khó quên, em vừa nghĩ tới con của em cứ như vậy rời đi, em liền khổ sở!"
"Thật ra thì, em không đơn thuần chỉ là bởi vì những thứ này, mới xa cách anh như vậy. Anh có biết lúc ấy Hàn Như Y đem chuyện này nói cho em biết, lòng em vì anh mà đau lòng bao nhiêu hay không? Em nghĩ em vẫn luôn là người phụ nữ, cho nên em làm chuyện xấu bán đi cô ta, cũng không có gì lớn."
"Em yên lặng chịu đựng nhiều như vậy, em vẫn cố nhẫn nhịn, đêm đính hôn, Hàn Như Y nhắn tin một cái, là có thể làm cho anh tâm phiền ý loạn, có thể làm cho anh đối với em lạnh lùng, cái gì em cũng không nói, em nhìn vào anh còn vẫn để ý em, không có phát giận đối với em, lòng em cũng đã thỏa mãn."
Nội tâm của cô thật ra đã đang giãy dụa.
Cô nghĩ, cô đây không tính là là già mồm cãi láo đi, cũng không tính là không thương Tịch Giản Cận, chẳng qua là cảm thấy không cách nào tha thứ.
Cuối cùng một cái tính mạng, vẫn cứ bị lãng quên như vậy.
Từ trong tay hai người bọn họ biến mất không thấy.
Làm sao có thể tha thứ?
Kia là sinh mệnh, cô một mình đi dị quốc tha hương, đi ở trên đường, nhìn những đứa bé vui vẻ, cô đột nhiên lại rơi lệ đầy mặt.
Không có ai biết, đứa bé kia cô trông mong bao nhiêu.
Rồi cứ như vậy không còn, cô càng làm sao có thể quên?
Cho tới nay, cô đều là cô gái kiêu ngạo, chỉ có đụng phải anh, thời điểm gặp phải anh, cô mới tháo xuống một thân cao ngạo, biến thành cùng cô gái bình thường không có gì khác.
Chuyên tâm chủ định, toàn tâm toàn ý yêu anh.
Cô bắt đầu không hiểu chuyện, cô khiến cho anh đi bộ đội, khiến cho người khác sinh lòng oán hận, khiến cho anh đau khổ giãy dụa bảy năm, cô biết sai rồi, lúc ấy rõ ràng cô cũng đã hối hận ảo não rồi, thậm chí cô cũng cam tâm tình nguyện vì anh hiến tủy sống cho Tiểu Bảo.
Cô đã liều mạng thay đổi mình, thậm chí cô cũng học cách hiểu chuyện như vậy rồi, nhưng là cuối cùng thì sao?
Vẫn là không có con rồi......
Cái gì cũng có thể không có, tại sao hết lần này tới lần khác làm cho cô mất đi đứa con cô rất muốn?
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng thấy đáy lòng đau đớn, nước mắt của cô không thể ức chế được lại một lần nữa chảy xuống.
Cô cắn cắn môi dưới, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Tịch Giản Cận...... chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao? Không phải là em không yêu anh, em rất yêu anh...... Nhưng là em rất khó quên, em vừa nghĩ tới con của em cứ như vậy rời đi, em liền khổ sở!"
"Thật ra thì, em không đơn thuần chỉ là bởi vì những thứ này, mới xa cách anh như vậy. Anh có biết lúc ấy Hàn Như Y đem chuyện này nói cho em biết, lòng em vì anh mà đau lòng bao nhiêu hay không? Em nghĩ em vẫn luôn là người phụ nữ, cho nên em làm chuyện xấu bán đi cô ta, cũng không có gì lớn."
"Em yên lặng chịu đựng nhiều như vậy, em vẫn cố nhẫn nhịn, đêm đính hôn, Hàn Như Y nhắn tin một cái, là có thể làm cho anh tâm phiền ý loạn, có thể làm cho anh đối với em lạnh lùng, cái gì em cũng không nói, em nhìn vào anh còn vẫn để ý em, không có phát giận đối với em, lòng em cũng đã thỏa mãn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro