Sủng Nhi, anh lập tức sẽ kết hôn rồi! (4 )
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Lúc trước, anh là vương tử cao ngạo, có thể cùng công chúa đứng sóng vai.
Thế nhưng hiện tại, anh lại chỉ có thể đứng ở rất xa rất xa bên ngoài, nhìn cô sáng chói, quang mang bắn ra bốn phía.
Anh nắm lấy điện thoại di động, chậm rãi lên xe của mình, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, vô số người lui tới, anh nghĩ tới cô.
Loại nhớ kia, giống như là khí nóng bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền có thể bao phủ toàn thân.
Vốn là như vậy... . . . Nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, liền sẽ lơ đãng nhảy vào trái tim của anh, quấn quýt si mê không nghỉ.
Tối hôm qua, một đêm chưa ngủ, nắm điện thoại di động của cô, lật qua lật lại.
Anh giống như cảm thấy cô đối với anh tình cảm sâu đậm, giống như bảy năm hận ý kia, đều tiêu tan tản mất theo thời gian.
Giữa trưa hôm qua anh ngồi ở trong xe nhìn cô ở nơi đó quơ tay múa chân phân phó nhân viên, tim của anh càng mềm lại.
Anh nhìn cô bị đèn treo lớn rơi vào người, nhịp tim anh đều đứng im... . . .
Anh ôm cô vội vội vàng vàng xuất hiện ở trong bệnh viện, nhìn sắc mặt cô trắng bệch bị đẩy vào phòng phẫu thuật... . . .
Kém một chút.
Thật là chỉ kém một chút.
Anh cứ như vậy tháo bỏ kiên trì chồng chất 7 năm.
Đem cô ôm vào trong ngực, hôn lấy trán của cô, nói với cô một câu: Anh vẫn yêu em.
Thật sự chỉ kém một chút như vậy.
Anh muốn liều lĩnh yêu lại một lần nữa.
Dù là kết cục vẫn là cô không muốn anh!
Thế nhưng, vận mệnh luôn luôn thích trêu cợt người.
Hàn Như Y do dự mở miệng: "Thế nhưng... . . ."
"Không có thế nhưng." Tịch Giản Cận cắt ngang lời Hàn Như Y, "Kỳ thật, anh sớm nên dự đoán kết cục như vậy!"
"Như Y... . . ." Tịch Giản Cận mỉm cười, lại vui sướng ấm áp, say mê người, tuy nhiên mang theo một tia cay đắng: "Nếu như em cự tuyệt, coi như anh không nói gì qua... . . . Kỳ thật Tiểu Bảo là con em, em gả cho anh, nó có thể trở thành con anh, vô luận như thế nào, đứa bé là của em, không phải là của người khác."
Hàn Như Y suy nghĩ một hồi, đúng vậy, Tiểu Bảo cần một người cha, mà Tịch Giản Cận là lớn người tốt nhất, nửa ngày, cuối cùng cô mở miệng, âm điệu như có như không, lại mang theo vài phần kiên trì: "Được... . . . Chúng ta hết hôn."
Thế nhưng hiện tại, anh lại chỉ có thể đứng ở rất xa rất xa bên ngoài, nhìn cô sáng chói, quang mang bắn ra bốn phía.
Anh nắm lấy điện thoại di động, chậm rãi lên xe của mình, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, vô số người lui tới, anh nghĩ tới cô.
Loại nhớ kia, giống như là khí nóng bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền có thể bao phủ toàn thân.
Vốn là như vậy... . . . Nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, liền sẽ lơ đãng nhảy vào trái tim của anh, quấn quýt si mê không nghỉ.
Tối hôm qua, một đêm chưa ngủ, nắm điện thoại di động của cô, lật qua lật lại.
Anh giống như cảm thấy cô đối với anh tình cảm sâu đậm, giống như bảy năm hận ý kia, đều tiêu tan tản mất theo thời gian.
Giữa trưa hôm qua anh ngồi ở trong xe nhìn cô ở nơi đó quơ tay múa chân phân phó nhân viên, tim của anh càng mềm lại.
Anh nhìn cô bị đèn treo lớn rơi vào người, nhịp tim anh đều đứng im... . . .
Anh ôm cô vội vội vàng vàng xuất hiện ở trong bệnh viện, nhìn sắc mặt cô trắng bệch bị đẩy vào phòng phẫu thuật... . . .
Kém một chút.
Thật là chỉ kém một chút.
Anh cứ như vậy tháo bỏ kiên trì chồng chất 7 năm.
Đem cô ôm vào trong ngực, hôn lấy trán của cô, nói với cô một câu: Anh vẫn yêu em.
Thật sự chỉ kém một chút như vậy.
Anh muốn liều lĩnh yêu lại một lần nữa.
Dù là kết cục vẫn là cô không muốn anh!
Thế nhưng, vận mệnh luôn luôn thích trêu cợt người.
Hàn Như Y do dự mở miệng: "Thế nhưng... . . ."
"Không có thế nhưng." Tịch Giản Cận cắt ngang lời Hàn Như Y, "Kỳ thật, anh sớm nên dự đoán kết cục như vậy!"
"Như Y... . . ." Tịch Giản Cận mỉm cười, lại vui sướng ấm áp, say mê người, tuy nhiên mang theo một tia cay đắng: "Nếu như em cự tuyệt, coi như anh không nói gì qua... . . . Kỳ thật Tiểu Bảo là con em, em gả cho anh, nó có thể trở thành con anh, vô luận như thế nào, đứa bé là của em, không phải là của người khác."
Hàn Như Y suy nghĩ một hồi, đúng vậy, Tiểu Bảo cần một người cha, mà Tịch Giản Cận là lớn người tốt nhất, nửa ngày, cuối cùng cô mở miệng, âm điệu như có như không, lại mang theo vài phần kiên trì: "Được... . . . Chúng ta hết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro