Suối nước nóng thiên nhiên, cái gọi là tắm kỳ! 【4】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Trong nháy mắt, cô không còn là Tiểu công chúa đao thương bất nhập, duy ngã độc tôn kia nữa.
Cô chỉ là một cô gái biết điều trên lưng Tịch Giản Cận, trong lòng, đều chỉ có người đàn ông tuấn dật đang cõng chính mình đi trong bóng đêm.
Thật ra thì cô thật lòng muốn làm cô gái nhỏ của anh, làm nũng, nổi giận, đùa bỡn anh, giống như tối nay, cười đua thoải mái.
Rõ ràng cho dù cô náo đến mức hai người đều mang vết thương chồng chất, nhưng là anh vẫn có thể cắn răng, nhịn đau , ngồi chồm hổm ở trước mặt cô, hướng về phía cô bất đắc dĩ và sủng nịch nói một câu, đi lên, anh cõng em về.
Anh cho cô không phải là bóng lưng lạnh như băng và im lặng, anh cho cô không phải là đêm dài đằng đẵng tịch mịch cùng khổ sở, anh cho cô không phải là vô tận nhớ thương. . .
Anh cho cô chính là tràn đầy ngọt ngào.
Còn sau khi cô náo đến mệt mỏi, có thể toàn tâm lệ thuộc vào anh, gục trên bả vai anh.
Bạc Sủng Nhi cong khóe môi, nếu là mình mất tích, nếu là lúc trước mình khổ sở, có thể đổi lấy giờ khắc này anh nhu tình đối đãi như vậy, cô cũng cảm thấy vạn phần đáng giá!
Cô không nhịn được ôm cổ của anh thật chặt, đem cái đầu nho nhỏ ở trên lưng của anh cọ xát một hồi.
Anh chỉ cảm giác khó gặp được bộ dáng mềm mại như thế của cô, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn, cõng cô, đi thẳng, đi mãi, đi mãi, thật lâu, tới cùng trời cuối đất. . .
Tịch Giản Cận cõng Bạc Sủng Nhi đi tới đầu thôn, nơi đó có rất nhiều người đang đứng, Bạc Sủng Nhi lôi vạt áo của anh, sống chết không chịu đi vào.
Tịch Giản Cận hiểu được Bạc Sủng Nhi, biết cô quen cao ngạo, đã rời đi, làm sao có trở về nữa.
Anh cũng không miễn cưỡng, liền khách khách khí khí hướng về phía đoàn người nói cám ơn, nói tìm được người rồi, không tiện quấy rầy, lúc đó liền từ biệt.
Thôn trưởng nói đêm đã khuya, hai người có thể đi nơi nào, Tịch Giản Cận còn không có mở miệng, đám thổ phỉ nơi xa đã xông tới, gục đầu nói: "Đại ca, chúng em không tìm được. . ."
Người nọ nói được một nửa, liền thấy Bạc Sủng Nhi trên lưng Tịch Giản Cận, lập tức trợn to hai mắt nói: "Đại ca, anh tìm được chị dâu rồi à?"
Tịch Giản Cận gật đầu, những thổ phỉ này thật ra thì rất có nhãn lực, lập tức mở miệng nói: "Đại ca ở chỗ chúng em đi, chúng em nơi đó so với trong thôn tốt hơn!"
Thật ra thì Tịch Giản Cận cũng nghĩ như vậy, nghe được lời này, anh liền không chút khách khí gật đầu đồng ý!
Cô chỉ là một cô gái biết điều trên lưng Tịch Giản Cận, trong lòng, đều chỉ có người đàn ông tuấn dật đang cõng chính mình đi trong bóng đêm.
Thật ra thì cô thật lòng muốn làm cô gái nhỏ của anh, làm nũng, nổi giận, đùa bỡn anh, giống như tối nay, cười đua thoải mái.
Rõ ràng cho dù cô náo đến mức hai người đều mang vết thương chồng chất, nhưng là anh vẫn có thể cắn răng, nhịn đau , ngồi chồm hổm ở trước mặt cô, hướng về phía cô bất đắc dĩ và sủng nịch nói một câu, đi lên, anh cõng em về.
Anh cho cô không phải là bóng lưng lạnh như băng và im lặng, anh cho cô không phải là đêm dài đằng đẵng tịch mịch cùng khổ sở, anh cho cô không phải là vô tận nhớ thương. . .
Anh cho cô chính là tràn đầy ngọt ngào.
Còn sau khi cô náo đến mệt mỏi, có thể toàn tâm lệ thuộc vào anh, gục trên bả vai anh.
Bạc Sủng Nhi cong khóe môi, nếu là mình mất tích, nếu là lúc trước mình khổ sở, có thể đổi lấy giờ khắc này anh nhu tình đối đãi như vậy, cô cũng cảm thấy vạn phần đáng giá!
Cô không nhịn được ôm cổ của anh thật chặt, đem cái đầu nho nhỏ ở trên lưng của anh cọ xát một hồi.
Anh chỉ cảm giác khó gặp được bộ dáng mềm mại như thế của cô, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn, cõng cô, đi thẳng, đi mãi, đi mãi, thật lâu, tới cùng trời cuối đất. . .
Tịch Giản Cận cõng Bạc Sủng Nhi đi tới đầu thôn, nơi đó có rất nhiều người đang đứng, Bạc Sủng Nhi lôi vạt áo của anh, sống chết không chịu đi vào.
Tịch Giản Cận hiểu được Bạc Sủng Nhi, biết cô quen cao ngạo, đã rời đi, làm sao có trở về nữa.
Anh cũng không miễn cưỡng, liền khách khách khí khí hướng về phía đoàn người nói cám ơn, nói tìm được người rồi, không tiện quấy rầy, lúc đó liền từ biệt.
Thôn trưởng nói đêm đã khuya, hai người có thể đi nơi nào, Tịch Giản Cận còn không có mở miệng, đám thổ phỉ nơi xa đã xông tới, gục đầu nói: "Đại ca, chúng em không tìm được. . ."
Người nọ nói được một nửa, liền thấy Bạc Sủng Nhi trên lưng Tịch Giản Cận, lập tức trợn to hai mắt nói: "Đại ca, anh tìm được chị dâu rồi à?"
Tịch Giản Cận gật đầu, những thổ phỉ này thật ra thì rất có nhãn lực, lập tức mở miệng nói: "Đại ca ở chỗ chúng em đi, chúng em nơi đó so với trong thôn tốt hơn!"
Thật ra thì Tịch Giản Cận cũng nghĩ như vậy, nghe được lời này, anh liền không chút khách khí gật đầu đồng ý!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro