Tạm biệt, người yêu của tôi! 【10】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Anh từ trước đến giờ quang minh lỗi lạc, chững
chạc hào phóng, nhưng là lúc này lại là chật vật và vô sai như vậy, thậm chí ngay cả chân tay cũng không biết nên đặt như thế nào.
"Đừng không quan tâm anh, có được hay không? " cũng không biết là lần thứ mấy anh hướng về phía Bạc Sủng Nhi nói những lời này.
Tay của anh cầm thành quả đấm thật chặt, bên trong cũng hiện đầy mồ hôi, dinh dính vô cùng khó chịu, nhưng là anh liều mạng nắm, phảng phất là nắm một cái hi vọng vô hình, âm điệu cũng theo đó có chút dồn dập: "Sủng Nhi, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, anh biết anh nói gì cũng không dùng được, em tha thứ cho anh, em như thế nào anh cũng chịu, nhưng mà em đừng rời bỏ anh...... Em biết không? Anh cái gì cũng không có, anh chỉ có em......"
Tịch Giản Cận mang theo nồng đậm cầu khẩn quanh quẩn chung quanh phòng bệnh, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng khó chịu, nước mắt rơi không ngừng.
"Tịch Giản Cận, không phải là em không muốn anh...... Em chỉ là không biết cùng anh ở chung một chỗ như thế nào, anh có biết hay không, em vừa nhìn thấy anh, em liền khó chịu, em nghĩ đến con của chúng ta, coi như là em van xin anh, anh đừng như vậy có được hay không?"
Cô cũng muốn cùng anh trở lại như trước, chuyện gì cũng không phát sinh.
Hoặc là nói, lúc trước, thời điểm anh thương tổn cô, cô cũng có thể xoay người cười, giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh, lại một lần nữa quấn lấy anh, tiếp tục cùng anh dây dưa vô chừng mực.
Nhưng là chuyện này, cô thật không cách nào quên được.
Thường thường là quan tâm nhất, cũng sẽ thương tổn nhất không dậy nổi.
"Anh chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa rõ sao? Không phải vấn đề chúng ta có cùng nhau hay không cùng nhau, mà là vấn đề của em, lòng em khó chịu, em trách chính mình, em cũng trách anh, Tịch Giản Cận...... Anh để em một mình được không?"
Sắc mặt Tịch Giản Cận dần dần tái nhọt, trên trán của anh hiện đầy mồ hôi, ánh mắt cũng phai nhạt xuống.
Cô..., làm cho anh không biết cự tuyệt như thế nào.
Anh hiểu ý của cô.
Anh biết đáy lòng cô đau đớn.
Anh đè nén đáy lòng mơ hồ khó chịu, cẩn thận mà hỏi: "Bao lâu? Bao lâu em mới có thể cùng anh ở chung một chỗ?"
Thật ra thì anh biết, vô luận bao lâu, anh cũng sẽ chờ đợi.
Cho dù là cả đời.
Chẳng qua là...... Anh sợ, thật sự sợ là phải đợi chờ cả đời!
"Đừng không quan tâm anh, có được hay không? " cũng không biết là lần thứ mấy anh hướng về phía Bạc Sủng Nhi nói những lời này.
Tay của anh cầm thành quả đấm thật chặt, bên trong cũng hiện đầy mồ hôi, dinh dính vô cùng khó chịu, nhưng là anh liều mạng nắm, phảng phất là nắm một cái hi vọng vô hình, âm điệu cũng theo đó có chút dồn dập: "Sủng Nhi, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, anh biết anh nói gì cũng không dùng được, em tha thứ cho anh, em như thế nào anh cũng chịu, nhưng mà em đừng rời bỏ anh...... Em biết không? Anh cái gì cũng không có, anh chỉ có em......"
Tịch Giản Cận mang theo nồng đậm cầu khẩn quanh quẩn chung quanh phòng bệnh, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng khó chịu, nước mắt rơi không ngừng.
"Tịch Giản Cận, không phải là em không muốn anh...... Em chỉ là không biết cùng anh ở chung một chỗ như thế nào, anh có biết hay không, em vừa nhìn thấy anh, em liền khó chịu, em nghĩ đến con của chúng ta, coi như là em van xin anh, anh đừng như vậy có được hay không?"
Cô cũng muốn cùng anh trở lại như trước, chuyện gì cũng không phát sinh.
Hoặc là nói, lúc trước, thời điểm anh thương tổn cô, cô cũng có thể xoay người cười, giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh, lại một lần nữa quấn lấy anh, tiếp tục cùng anh dây dưa vô chừng mực.
Nhưng là chuyện này, cô thật không cách nào quên được.
Thường thường là quan tâm nhất, cũng sẽ thương tổn nhất không dậy nổi.
"Anh chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa rõ sao? Không phải vấn đề chúng ta có cùng nhau hay không cùng nhau, mà là vấn đề của em, lòng em khó chịu, em trách chính mình, em cũng trách anh, Tịch Giản Cận...... Anh để em một mình được không?"
Sắc mặt Tịch Giản Cận dần dần tái nhọt, trên trán của anh hiện đầy mồ hôi, ánh mắt cũng phai nhạt xuống.
Cô..., làm cho anh không biết cự tuyệt như thế nào.
Anh hiểu ý của cô.
Anh biết đáy lòng cô đau đớn.
Anh đè nén đáy lòng mơ hồ khó chịu, cẩn thận mà hỏi: "Bao lâu? Bao lâu em mới có thể cùng anh ở chung một chỗ?"
Thật ra thì anh biết, vô luận bao lâu, anh cũng sẽ chờ đợi.
Cho dù là cả đời.
Chẳng qua là...... Anh sợ, thật sự sợ là phải đợi chờ cả đời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro