Tập đoàn Bạc Đế hỗn loạn nhất(14 )
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Tịch Giản Cận gật đầu, biên độ gật đầu rất nhỏ, gần nhứ nhìn không thấy.
"Lần này kết quả kiểm tra, vô cùng không tốt, mà lại... . . . Theo quan sát, có lẽ, kết quả rất không lạc quan."
Con ngươi Tịch Giản Cận ngưng tụ, trầm ngâm nửa ngày, mới mở miệng: "Hiểu rồi."
"Chính là, trước đó, có lẽ còn có thể cứu trị, cho nên vẫn luôn nghiên cứu, thế nhưng buổi tối hôm qua, tôi có gửi kết quả cho người bạn ở Mỹ, bọn họ cho ra kết quả giống như ở Trung Quốc... . . . Cũng cùng là giới y học, tính nghiệm chứng uy tín, Tịch công tử, có lẽ không có cách nào rồi!"
Không có cách nào rồi.
Không có cách nào là có ý gì?
Tịch Giản Cận vẫn luôn rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh, trí nhớ không phải người, một câu nói đơn giản như vậy, anh không phải không hiểu.
Thế nhưng anh lại căn bản không muốn hiểu.
Trước đó, anh còn ôm hi vọng, có lẽ mình còn có thể chưa, có thể có con, thế nhưng hiện tại... . . .
Bác sĩ nhìn Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ông cũng có chút không đành lòng, thở dài một hơi nói ra: "Thật không có cách nào rồi... . . . Nếu có một chút hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua, mà tịch lão thủ trưởng một mực thúc giục rất gấp, mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, không cho ai bất kỳ hy vọn gcũng tốt... . . . Mọi người nên chuẩn bị, mà cha mẹ còn tuổi tác không lớn, vẫn là có thể dễ dàng có con thêm!"
Bác sĩ về sau nói gì, Tịch Giản Cận lại cũng không có nghe tiếp.
Anh chỉ biết, anh đã xác định, cả đời này không cách nào cho một cô gái có con rồi!
Không ai, không muốn một có một đứa bé.
Bất kể là nam hay là nữ.
Anh không cách nào sinh như vậy, không biết sẽ không bị cô nhìn không tầm thường... . . .
Tịch Giản Cận hơi hơi lấp lóe đôi mắt, anh thật lâu, mới dùng sức giơ tay lên, làm một dấu tay, ngừng lại với người trước mặt nói mà không nghỉ, khô khốc nói: "Tôi biết rồi... . . . Đừng nói nữa."
Đừng nói nữa.
Càng nói, càng cảm thấy xấu hổ.
Càng nói, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Liền nói đến đây đi, anh cái gì cũng hiểu rồi.
Bác sĩ đã ngừng lại lời nói, nhìn Tịch Giản Cận, hơi mấm môi, giống như là muốn nói ra một đôi lời an ủi.
"Lần này kết quả kiểm tra, vô cùng không tốt, mà lại... . . . Theo quan sát, có lẽ, kết quả rất không lạc quan."
Con ngươi Tịch Giản Cận ngưng tụ, trầm ngâm nửa ngày, mới mở miệng: "Hiểu rồi."
"Chính là, trước đó, có lẽ còn có thể cứu trị, cho nên vẫn luôn nghiên cứu, thế nhưng buổi tối hôm qua, tôi có gửi kết quả cho người bạn ở Mỹ, bọn họ cho ra kết quả giống như ở Trung Quốc... . . . Cũng cùng là giới y học, tính nghiệm chứng uy tín, Tịch công tử, có lẽ không có cách nào rồi!"
Không có cách nào rồi.
Không có cách nào là có ý gì?
Tịch Giản Cận vẫn luôn rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh, trí nhớ không phải người, một câu nói đơn giản như vậy, anh không phải không hiểu.
Thế nhưng anh lại căn bản không muốn hiểu.
Trước đó, anh còn ôm hi vọng, có lẽ mình còn có thể chưa, có thể có con, thế nhưng hiện tại... . . .
Bác sĩ nhìn Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ông cũng có chút không đành lòng, thở dài một hơi nói ra: "Thật không có cách nào rồi... . . . Nếu có một chút hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua, mà tịch lão thủ trưởng một mực thúc giục rất gấp, mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, không cho ai bất kỳ hy vọn gcũng tốt... . . . Mọi người nên chuẩn bị, mà cha mẹ còn tuổi tác không lớn, vẫn là có thể dễ dàng có con thêm!"
Bác sĩ về sau nói gì, Tịch Giản Cận lại cũng không có nghe tiếp.
Anh chỉ biết, anh đã xác định, cả đời này không cách nào cho một cô gái có con rồi!
Không ai, không muốn một có một đứa bé.
Bất kể là nam hay là nữ.
Anh không cách nào sinh như vậy, không biết sẽ không bị cô nhìn không tầm thường... . . .
Tịch Giản Cận hơi hơi lấp lóe đôi mắt, anh thật lâu, mới dùng sức giơ tay lên, làm một dấu tay, ngừng lại với người trước mặt nói mà không nghỉ, khô khốc nói: "Tôi biết rồi... . . . Đừng nói nữa."
Đừng nói nữa.
Càng nói, càng cảm thấy xấu hổ.
Càng nói, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Liền nói đến đây đi, anh cái gì cũng hiểu rồi.
Bác sĩ đã ngừng lại lời nói, nhìn Tịch Giản Cận, hơi mấm môi, giống như là muốn nói ra một đôi lời an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro