Tịch, “Con “ chúng ta mất rồi! 【9】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Bạc Sủng Nhi làm ổ trong ngực Tịch Giản Cận, chậm rãi rơi nước mắt.
Cô nắm vạt áo của anh, trong lúc bất chợt mở miệng: "Tịch..."
Thân thể Tịch Giản Cận nhẹ nhàng cứng ngắc, anh nhìn về phía ánh mắt của cô, "Ừ " một tiếng, thậm chí anh cũng ngừng hô hấp, giống như là chờ thanh âm của cô truyền đến.
Có phải cô quyết định nói cho anh biết chân tướng rồi hay không?
Cô...
Đáy mắt Tịch Giản Cận, lập tức ấm áp một mảnh.
Bạc Sủng Nhi nhìn một ánh mắt ấm áp của anh, trong lúc bất chợt hốc mắt càng ươn ướt hơn.
Cô há miệng, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, tuy nhiên lại không có dũng khí nói ra khỏi miệng, sợ... Sợ ấm áp của anh biến thành lãnh khốc, sợ anh tức giận, sợ anh rời đi...
Nhưng là cô lại sợ không có phương pháp xử lí những chuyện này tốt hơn.
Sợ hết thảy không còn kịp nữa, sợ ngày kia anh mang cô đi làm kiểm tra lúc, hết thảy chân tướng rõ ràng, khi đó, anh càng tức giận đi!
Có phải bây giờ cô đối thẳng thắn với anhsẽ được khoan hồng không, có phải anh sẽ hơi tha thứ cho cô không?
Đáy lòng Bạc Sủng Nhi giao chiến một hồi lâu, lúc này mới nắm ống tay áo Tịch Giản Cận, yếu ớt mở miệng: "Tịch, em có lời muốn nói với anh."
Ánh mắt Tịch Giản Cận mềm mại hơn rồi, anh nhìn chằm chằm cô, chỉ cần cô mở miệng nói, anh lập tức đem hết thảy tất cả mọi chuyện gánh chịu!
Bạc Sủng Nhi cắn cắn môi dưới, một hồi lâu, vẫn mềm yếu hạ bả vai. xuốngĐúng là vẫn không có dũng khí.
Thõng ánh mắt xuống.
"Không có chuyện gì..."
Đáy mắt Tịch Giản Cận, từ từ hiện lên mất mác.
Thật ra thì, anh yêu cầu đích thực không nhiều lắm, chỉ là hy vọng, cô có thể bước ra một bước, hướng về phía anh thẳng thắn, không cần mỗi một lần, luôn là cái kia loại giãy dụa lần lượt thay đổi, một lần lại một lần tha thứ cô.
Vẫn không được sao?
Đáy mắt Tịch Giản Cận dần dần lạnh lên.
Bạc Sủng Nhi không nhìn thấy.
Thời gian từng giọt từng giọt chảy xuôi mà qua.
Rất lâu sau đó, Tịch Giản Cận mới mở miệng, "Sủng Nhi, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?"
Nếu cô không mở miệng, vậy anh liền cho cô một cái cơ hội mở miệng đi!
Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, ánh mắt đột nhiên trợn to, đáy mắt của cô hiện lên vẻ sợ hãi, cúi đầu, không dám nhìn tới Tịch Giản Cận: "Hả? Tịch, anh đang nói cái gì?"
Tịch Giản Cận không lên tiếng, cánh môi vô thanh vô tức mân thật chặt!
Cô nắm vạt áo của anh, trong lúc bất chợt mở miệng: "Tịch..."
Thân thể Tịch Giản Cận nhẹ nhàng cứng ngắc, anh nhìn về phía ánh mắt của cô, "Ừ " một tiếng, thậm chí anh cũng ngừng hô hấp, giống như là chờ thanh âm của cô truyền đến.
Có phải cô quyết định nói cho anh biết chân tướng rồi hay không?
Cô...
Đáy mắt Tịch Giản Cận, lập tức ấm áp một mảnh.
Bạc Sủng Nhi nhìn một ánh mắt ấm áp của anh, trong lúc bất chợt hốc mắt càng ươn ướt hơn.
Cô há miệng, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, tuy nhiên lại không có dũng khí nói ra khỏi miệng, sợ... Sợ ấm áp của anh biến thành lãnh khốc, sợ anh tức giận, sợ anh rời đi...
Nhưng là cô lại sợ không có phương pháp xử lí những chuyện này tốt hơn.
Sợ hết thảy không còn kịp nữa, sợ ngày kia anh mang cô đi làm kiểm tra lúc, hết thảy chân tướng rõ ràng, khi đó, anh càng tức giận đi!
Có phải bây giờ cô đối thẳng thắn với anhsẽ được khoan hồng không, có phải anh sẽ hơi tha thứ cho cô không?
Đáy lòng Bạc Sủng Nhi giao chiến một hồi lâu, lúc này mới nắm ống tay áo Tịch Giản Cận, yếu ớt mở miệng: "Tịch, em có lời muốn nói với anh."
Ánh mắt Tịch Giản Cận mềm mại hơn rồi, anh nhìn chằm chằm cô, chỉ cần cô mở miệng nói, anh lập tức đem hết thảy tất cả mọi chuyện gánh chịu!
Bạc Sủng Nhi cắn cắn môi dưới, một hồi lâu, vẫn mềm yếu hạ bả vai. xuốngĐúng là vẫn không có dũng khí.
Thõng ánh mắt xuống.
"Không có chuyện gì..."
Đáy mắt Tịch Giản Cận, từ từ hiện lên mất mác.
Thật ra thì, anh yêu cầu đích thực không nhiều lắm, chỉ là hy vọng, cô có thể bước ra một bước, hướng về phía anh thẳng thắn, không cần mỗi một lần, luôn là cái kia loại giãy dụa lần lượt thay đổi, một lần lại một lần tha thứ cô.
Vẫn không được sao?
Đáy mắt Tịch Giản Cận dần dần lạnh lên.
Bạc Sủng Nhi không nhìn thấy.
Thời gian từng giọt từng giọt chảy xuôi mà qua.
Rất lâu sau đó, Tịch Giản Cận mới mở miệng, "Sủng Nhi, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?"
Nếu cô không mở miệng, vậy anh liền cho cô một cái cơ hội mở miệng đi!
Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, ánh mắt đột nhiên trợn to, đáy mắt của cô hiện lên vẻ sợ hãi, cúi đầu, không dám nhìn tới Tịch Giản Cận: "Hả? Tịch, anh đang nói cái gì?"
Tịch Giản Cận không lên tiếng, cánh môi vô thanh vô tức mân thật chặt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro