Tịch, em muốn gả cho anh! 【13】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Nếu như làm thật, vậy thì gánh chịu trách nhiệm, nhưng nếu muốn
triệt để kết thúc tình cảm khí đó, cũng đừng dính dáng không rõ!
Tịch Giản Cận gật đầu, đều nhất nhất đồng ý.
Từ buổi sáng giày vò đến hiện tại, rất nhiều chuyện, đều trong nháy mắt biến ảo khó lường, đích thực là hơi mệt chút rồi.
Dập máy điện thoại, liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau bảy năm, năng lực chịu đựng của Tịch Giản Cận so với bảy năm trước mạnh mẽ rất nhiều, hỉ nộ không lộ ra ngoài.
Cũng không có người suy nghĩ rõ ràng trong lòng của anh đến cùng nghĩ gì.
Anh ngủ như thường lệ, hôm sau đi làm như thường, không có cái gì chậm trễ.
Nghiêm chỉnh giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mỗi ngày anh đều bận, kỳ thật anh cũng không biết là bận rộn cái gì, nói tóm lại, coi như xử lý một việc tiếp lấy một việc.
Mỗi ngày bận bịu đến chín giờ rưỡi tối, toàn bộ người đều lên giường nghỉ ngơi, anh mới lái xe về nhà.
Vừa lúc đội trưởng đội bảy trực ban, lại bời vì có việc, muốn tìm người thay ca, Tịch Giản Cận liền nói anh đổi, bời vì ban đêm trực ban, cho nên bận bịu càng muộn, anh nghĩ dứt khoát liền tới quân khu để ở.
Lái xe về Tịch gia, cũng chỉ mất một giờ đường xe, anh lại cũng không có trở về nhà, mỗi ngày mỗi đêm đều ở lại trong quân khu.
Anh rất ít nói, đại đa số cũng không biết nói cái gì, lúc ăn cơm, cùng người ăn một chỗ, ăn xong rồi huấn luyện chung, đến ban đêm, mọi người ngủ, anh liền ở trong phòng mình tỉnh táo.
Bời vì sự hiện hữu của anh,đội ba càng tốt, thu hoạch phát triển mạnh, lãnh đạo nhìn thấy, có chút cao hứng, xem xét anh là cháu trai ruột của lão thủ trưởng, liền biểu dương một hồi, rất có thành phần nịnh nọt, Tịch Giản Cận cũng không có cao hứng, cũng không có quá bi thương.
Dù sao thời gian, cũng sẽ trối qua như thế, tái diễn trải qua.
Anh cảm thấy, thật sự rất tốt.
Tối thiểu nhất... . . . Rất bình tĩnh ... . . . Bình tĩnh đến anh cảm thấy, bên trong thế giới của anh, giống như chưa bao giờ có người con gái đó xuất hiện... . . .
Về sau, Tịch Giản Cận phát hiện, thời gian thế mà qua nhanh như vậy, cô và anh gặp lại, đến cãi nhau, đến bây giờ, thế mà chớp mắt thời gian, đã quá bốn tháng rồi.
Tịch Giản Cận gật đầu, đều nhất nhất đồng ý.
Từ buổi sáng giày vò đến hiện tại, rất nhiều chuyện, đều trong nháy mắt biến ảo khó lường, đích thực là hơi mệt chút rồi.
Dập máy điện thoại, liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau bảy năm, năng lực chịu đựng của Tịch Giản Cận so với bảy năm trước mạnh mẽ rất nhiều, hỉ nộ không lộ ra ngoài.
Cũng không có người suy nghĩ rõ ràng trong lòng của anh đến cùng nghĩ gì.
Anh ngủ như thường lệ, hôm sau đi làm như thường, không có cái gì chậm trễ.
Nghiêm chỉnh giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mỗi ngày anh đều bận, kỳ thật anh cũng không biết là bận rộn cái gì, nói tóm lại, coi như xử lý một việc tiếp lấy một việc.
Mỗi ngày bận bịu đến chín giờ rưỡi tối, toàn bộ người đều lên giường nghỉ ngơi, anh mới lái xe về nhà.
Vừa lúc đội trưởng đội bảy trực ban, lại bời vì có việc, muốn tìm người thay ca, Tịch Giản Cận liền nói anh đổi, bời vì ban đêm trực ban, cho nên bận bịu càng muộn, anh nghĩ dứt khoát liền tới quân khu để ở.
Lái xe về Tịch gia, cũng chỉ mất một giờ đường xe, anh lại cũng không có trở về nhà, mỗi ngày mỗi đêm đều ở lại trong quân khu.
Anh rất ít nói, đại đa số cũng không biết nói cái gì, lúc ăn cơm, cùng người ăn một chỗ, ăn xong rồi huấn luyện chung, đến ban đêm, mọi người ngủ, anh liền ở trong phòng mình tỉnh táo.
Bời vì sự hiện hữu của anh,đội ba càng tốt, thu hoạch phát triển mạnh, lãnh đạo nhìn thấy, có chút cao hứng, xem xét anh là cháu trai ruột của lão thủ trưởng, liền biểu dương một hồi, rất có thành phần nịnh nọt, Tịch Giản Cận cũng không có cao hứng, cũng không có quá bi thương.
Dù sao thời gian, cũng sẽ trối qua như thế, tái diễn trải qua.
Anh cảm thấy, thật sự rất tốt.
Tối thiểu nhất... . . . Rất bình tĩnh ... . . . Bình tĩnh đến anh cảm thấy, bên trong thế giới của anh, giống như chưa bao giờ có người con gái đó xuất hiện... . . .
Về sau, Tịch Giản Cận phát hiện, thời gian thế mà qua nhanh như vậy, cô và anh gặp lại, đến cãi nhau, đến bây giờ, thế mà chớp mắt thời gian, đã quá bốn tháng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro