Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (16)
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Có lúc, khó tránh khỏi là nhịn đến đêm khuya.
Rất mệt mỏi, rất khổ, rất phiền.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn vứt bỏ.
Giống như là, trong óc của cô, chưa bao giờ nghĩ tới muốn vứt bỏ Tịch Giản Cận.
Cô nghĩ, có lẽ cô làm tốt nhất, dịu dàng tốt nhất, anh sẽ xoay người, tha thứ cho cô.
Trước kia, Bạc Sủng Nhi không muốn làm những chuyện này.
Cô cho rằng như thế nào, thì làm như thế.
Trong lòng cảm giác là đúng.
Khi Tịch Giản Cận tức giận mắng cô, cô mới biết được, thì ra đây là cô trong mắt anh.
Những thứ cô thấy đúng, ở tỏng mắt người khác, đều là sai lầm.
Cô rất kiêu ngạo, là cô gái sĩ diện, lần trước Tịch Giản Cận ởtrong bệnh viện nói những lời kia, đem mặt mũi của cô, đều đánh rụng, cô chung quy là không còn có dũng khí, dây dưa với anh rồi.
Anh nói, cô quấn lấy anh, lộ ra cô rất tiện, rất bạc tình......
Đời này kiếp này, không có người nói với cô như vậy.
Bạc Sủng Nhi đứng dưới ánh trăng, nghĩ tới đây, liền cảm thấy có chút khổ sở.
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, nhìn điện báo, là Tần Thánh, nghe, mới biết, hỏi thăm cô đã tan hay chưa, có cần anh tới đón cô hay không?
Bạc Sủng Nhi gật đầu, cười tủm tỉm nói mình đã tan.
Cắt đứ điện thoại, cô muốn Tần Thánh đuổi tới, cũng cần ba mươi phút, dứt khoát liền dọc theo đường cái đi.
Đêm rất yên tĩnh, tạp trí "BX" ở khu hoàng kim thương nghiệp thành phố X, ban ngày phồn hoa, ban đêm cô đơn, có văn phòng loáng thoáng đèn sáng, chắc là có người tăng ca.
Dưới lầu cực kỳ yên tĩnh, có rất ít xe cộ đi qua, Bạc Sủng Nhi một mình đạp trăng mà đi.
Cô đi cực kỳ chậm, đến phía trước, chuyển chỗ ngoặt, liền nhìn thấy mấy người chạy qua, đằng sau giống như có giọng nữ hô: "Cướp, cướp rồi......"
Bạc Sủng Nhi hơi dừng một chút, nhíu mày, đi về phía trước hai bước, liền nhìn thấy một cô gái ngồi trên mặt đất, giống như là bị thương rồi.
Ngay lúc cô nghĩ xem có nên cầm điện thoại lên báo cảnh sát hay không, lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, ngay sau đó, cô liền thấy được người quen từ trên xe nhảy xuống, không biết hỏi cô gái trên đất hai câu gì, liền chạy đuổi theo kẻ cướp.
Rất mệt mỏi, rất khổ, rất phiền.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn vứt bỏ.
Giống như là, trong óc của cô, chưa bao giờ nghĩ tới muốn vứt bỏ Tịch Giản Cận.
Cô nghĩ, có lẽ cô làm tốt nhất, dịu dàng tốt nhất, anh sẽ xoay người, tha thứ cho cô.
Trước kia, Bạc Sủng Nhi không muốn làm những chuyện này.
Cô cho rằng như thế nào, thì làm như thế.
Trong lòng cảm giác là đúng.
Khi Tịch Giản Cận tức giận mắng cô, cô mới biết được, thì ra đây là cô trong mắt anh.
Những thứ cô thấy đúng, ở tỏng mắt người khác, đều là sai lầm.
Cô rất kiêu ngạo, là cô gái sĩ diện, lần trước Tịch Giản Cận ởtrong bệnh viện nói những lời kia, đem mặt mũi của cô, đều đánh rụng, cô chung quy là không còn có dũng khí, dây dưa với anh rồi.
Anh nói, cô quấn lấy anh, lộ ra cô rất tiện, rất bạc tình......
Đời này kiếp này, không có người nói với cô như vậy.
Bạc Sủng Nhi đứng dưới ánh trăng, nghĩ tới đây, liền cảm thấy có chút khổ sở.
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, nhìn điện báo, là Tần Thánh, nghe, mới biết, hỏi thăm cô đã tan hay chưa, có cần anh tới đón cô hay không?
Bạc Sủng Nhi gật đầu, cười tủm tỉm nói mình đã tan.
Cắt đứ điện thoại, cô muốn Tần Thánh đuổi tới, cũng cần ba mươi phút, dứt khoát liền dọc theo đường cái đi.
Đêm rất yên tĩnh, tạp trí "BX" ở khu hoàng kim thương nghiệp thành phố X, ban ngày phồn hoa, ban đêm cô đơn, có văn phòng loáng thoáng đèn sáng, chắc là có người tăng ca.
Dưới lầu cực kỳ yên tĩnh, có rất ít xe cộ đi qua, Bạc Sủng Nhi một mình đạp trăng mà đi.
Cô đi cực kỳ chậm, đến phía trước, chuyển chỗ ngoặt, liền nhìn thấy mấy người chạy qua, đằng sau giống như có giọng nữ hô: "Cướp, cướp rồi......"
Bạc Sủng Nhi hơi dừng một chút, nhíu mày, đi về phía trước hai bước, liền nhìn thấy một cô gái ngồi trên mặt đất, giống như là bị thương rồi.
Ngay lúc cô nghĩ xem có nên cầm điện thoại lên báo cảnh sát hay không, lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, ngay sau đó, cô liền thấy được người quen từ trên xe nhảy xuống, không biết hỏi cô gái trên đất hai câu gì, liền chạy đuổi theo kẻ cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro