Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (18)
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Cô gái kia cúp điện thoại, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi chạy tới khu vực nguy
hiểm, nhất thời hô hai câu, "Cô là một cô gái chạy tới làm gì? Cẩn thận
làm thương chính mình, không chừng còn trở thành vướng víu người kia!"
Bạc Sủng Nhi căn bản không để ý tới lời cô gái kia kêu, chỉ là chạy, cô gái kia gấp đến độ giơ chân, miễn cưỡng đứng lên, bời vì chân bị thương, đuổi hai bước, chung quy là sợ hãi, vẫn không dám đuổi tới nhìn một chút, chỉ có thể cầm điện thoại di động của Bạc Sủng Nhi, tiếp tục gọi "110" thúc giục.
Bạc Sủng Nhi căn bản không có đuổi mấy bước, liền nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến, cô nghiêng ngả chạy về phía trước hai bước, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận đứng nghiêm ở phía trước cô, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.
Mặt đất còn nằm một người, đang ôm cánh tay rên rỉ.
Mà mấy người vây quanh Tịch Giản Cận, trong tay đều cầm dao, bên trong có người cầm dao còn nhỏ máu, dưới ánh trăng trắng bệch, lóe ra màu đỏ doạ người, tí tách rơi xuống.
Bạc Sủng Nhi nhìn mà sắc mặt trong lúc đó tái nhợt xuống, cô cảm thấy trái tim đều đình chỉ, hơi há hốc mồm, đột nhiên giống như là không muốn sống nữa, nhào vào tỏng ngực Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận đều đang phòng bị mấy người kia, anh tập trung tinh thần vô cùng, căn bản không có chú ý tới người tới gần, bỗng nhiên một thân thể nho nhỏ, nhào vào trong ngực mình, lại dọa anh kêu to một tiếng, theo bản năng muốn duỗi chân đạp, có thể là vừa vặn giơ chân lên, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, liền cứ thế mà ngừng lại, cả người đều chưa kịp phản ứng, trong ngực liền bị một thân thể ôm lấy.
Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy thân thể này rất quen thuộc, trong đầu cũng nhất thời trống không, lập tức liền cảm giác được bờ eo của mình bị người hung hăng quấn chặt, thân thể trong ngực phát ra tiếng nói gần như nghẹn ngào: "Tịch, anh có chuyện gì sao? Tịch, anh bị thương sao?"
Tịch Giản Cận nhất thời kinh ngạc.
Bạc Sủng Nhi cảm thấy toàn thân mình đều cương cứng, dao trong tay của người kiacòn nhỏ máu, có phải Tịch Giản Cận bị thương hay không?
Bạc Sủng Nhi căn bản không để ý tới lời cô gái kia kêu, chỉ là chạy, cô gái kia gấp đến độ giơ chân, miễn cưỡng đứng lên, bời vì chân bị thương, đuổi hai bước, chung quy là sợ hãi, vẫn không dám đuổi tới nhìn một chút, chỉ có thể cầm điện thoại di động của Bạc Sủng Nhi, tiếp tục gọi "110" thúc giục.
Bạc Sủng Nhi căn bản không có đuổi mấy bước, liền nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến, cô nghiêng ngả chạy về phía trước hai bước, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận đứng nghiêm ở phía trước cô, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.
Mặt đất còn nằm một người, đang ôm cánh tay rên rỉ.
Mà mấy người vây quanh Tịch Giản Cận, trong tay đều cầm dao, bên trong có người cầm dao còn nhỏ máu, dưới ánh trăng trắng bệch, lóe ra màu đỏ doạ người, tí tách rơi xuống.
Bạc Sủng Nhi nhìn mà sắc mặt trong lúc đó tái nhợt xuống, cô cảm thấy trái tim đều đình chỉ, hơi há hốc mồm, đột nhiên giống như là không muốn sống nữa, nhào vào tỏng ngực Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận đều đang phòng bị mấy người kia, anh tập trung tinh thần vô cùng, căn bản không có chú ý tới người tới gần, bỗng nhiên một thân thể nho nhỏ, nhào vào trong ngực mình, lại dọa anh kêu to một tiếng, theo bản năng muốn duỗi chân đạp, có thể là vừa vặn giơ chân lên, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, liền cứ thế mà ngừng lại, cả người đều chưa kịp phản ứng, trong ngực liền bị một thân thể ôm lấy.
Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy thân thể này rất quen thuộc, trong đầu cũng nhất thời trống không, lập tức liền cảm giác được bờ eo của mình bị người hung hăng quấn chặt, thân thể trong ngực phát ra tiếng nói gần như nghẹn ngào: "Tịch, anh có chuyện gì sao? Tịch, anh bị thương sao?"
Tịch Giản Cận nhất thời kinh ngạc.
Bạc Sủng Nhi cảm thấy toàn thân mình đều cương cứng, dao trong tay của người kiacòn nhỏ máu, có phải Tịch Giản Cận bị thương hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro