Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【2】
Diệp Phi Dạ
2024-07-23 12:27:55
Lúc này hoa hòe đã sớm rụng mất, nhưng vẫn phiêu tán mùi thơm nhàn
nhạt, cô không nhịn được chun mũi, nói: "Mùi hương thật quen thuộc!"
Trương Hủ liền vội vàng nói cho cô biết: "Đây là cây hòe."
Hơn nữa hoa hòe nơi này ăn đặc biệt ngon.
Bạc Sủng Nhi thích ăn bánh hoa hòe, nhưng không biết là lấy từ cái cây to như vậy, khó tránh khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt, chăm chú nhìn.
Bạc Sủng Nhi giờ khắc này, thật ra thì đối với cây hòe này là không có hứng thú quá lớn, trong óc của cô, phiêu đãng đều là bóng dáng Tịch Giản Cận, đi xa như vậy, vốn là chút ít tức giận kia, đã dần dần làm đáy lòng của cô khổ sở, đan xen, đau đớn.
Lòng của cô, tựa hồ có chút ươn ướt.
Vốn cho là bọn họ cách chỉ bảy năm, thiếu chỉ là một lời xin lỗi, nhưng là không nghĩ tới, cái gì cũng đang thay đổi, trở thành. . . Anh đã không hề muốn cô nữa!
Bạc Sủng Nhi chẳng qua là ôm đầu, thật ra thì rất cô muốn trốn, tìm một chỗ không người, khóc một lần.
Chẳng qua là Trương Hủ đi theo bên cạnh, cô không muốn khóc, chẳng qua là trợn tròn mắt, không dám nháy, sợ nháy một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Trương Hủ không nói gì, thậm chí cậu ta cũng không dám nhìn Bạc Sủng Nhi, chẳng qua là ngồi ở bên người cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, Trương Hủ cảm giác được tâm động không yên.
Bạc Sủng Nhi nghĩ đến chuyện cũ, trôi giạt từ từ vờn quanh ở đáy lòng của cô, nếu như thời gian có thể đảo ngược, thật là tốt biết bao a!
Hôm nay, cục diện như vậy, đến tột cùng làm cho cô càng thương tiếc cùng nhớ lại thời gian khó quên trước kia .
Không giải thích được, cô cảm thấy cô có chút hận Tịch Giản Cận rồi.
Hận anh, hận anh ở lúc cô ba tuổi, ở thời điểm cô không có chút năng lực phòng bị nào, liền xông vào cuộc đời cô.
Khi đó, không biết là yêu.
Chỉ biết là, cô muốn chơi cùng cậu bé kia.
Hận anh thời điểm học cấp 3, gặp lại đối với cô chẳng thèm ngó tới, cô ngạo khí, anh lạnh nhạt, hơn nữa bộ dáng còn ôn văn hữu lễ như vậy, dễ dàng mở miệng một cái, một tiếng Tịch Giản Cận, liền đầu độc khiến cô còn trẻ đã trở nên u mê như vậy.
Hận anh thời gian cùng cô ở chung một chỗ luôn một lòng nhân nhượng cùng che chở cô, mặc dù không phải là tốt đẹp nhất, nhưng cũng làm cho không người nào thay thế nhất.
Trương Hủ liền vội vàng nói cho cô biết: "Đây là cây hòe."
Hơn nữa hoa hòe nơi này ăn đặc biệt ngon.
Bạc Sủng Nhi thích ăn bánh hoa hòe, nhưng không biết là lấy từ cái cây to như vậy, khó tránh khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt, chăm chú nhìn.
Bạc Sủng Nhi giờ khắc này, thật ra thì đối với cây hòe này là không có hứng thú quá lớn, trong óc của cô, phiêu đãng đều là bóng dáng Tịch Giản Cận, đi xa như vậy, vốn là chút ít tức giận kia, đã dần dần làm đáy lòng của cô khổ sở, đan xen, đau đớn.
Lòng của cô, tựa hồ có chút ươn ướt.
Vốn cho là bọn họ cách chỉ bảy năm, thiếu chỉ là một lời xin lỗi, nhưng là không nghĩ tới, cái gì cũng đang thay đổi, trở thành. . . Anh đã không hề muốn cô nữa!
Bạc Sủng Nhi chẳng qua là ôm đầu, thật ra thì rất cô muốn trốn, tìm một chỗ không người, khóc một lần.
Chẳng qua là Trương Hủ đi theo bên cạnh, cô không muốn khóc, chẳng qua là trợn tròn mắt, không dám nháy, sợ nháy một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Trương Hủ không nói gì, thậm chí cậu ta cũng không dám nhìn Bạc Sủng Nhi, chẳng qua là ngồi ở bên người cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, Trương Hủ cảm giác được tâm động không yên.
Bạc Sủng Nhi nghĩ đến chuyện cũ, trôi giạt từ từ vờn quanh ở đáy lòng của cô, nếu như thời gian có thể đảo ngược, thật là tốt biết bao a!
Hôm nay, cục diện như vậy, đến tột cùng làm cho cô càng thương tiếc cùng nhớ lại thời gian khó quên trước kia .
Không giải thích được, cô cảm thấy cô có chút hận Tịch Giản Cận rồi.
Hận anh, hận anh ở lúc cô ba tuổi, ở thời điểm cô không có chút năng lực phòng bị nào, liền xông vào cuộc đời cô.
Khi đó, không biết là yêu.
Chỉ biết là, cô muốn chơi cùng cậu bé kia.
Hận anh thời điểm học cấp 3, gặp lại đối với cô chẳng thèm ngó tới, cô ngạo khí, anh lạnh nhạt, hơn nữa bộ dáng còn ôn văn hữu lễ như vậy, dễ dàng mở miệng một cái, một tiếng Tịch Giản Cận, liền đầu độc khiến cô còn trẻ đã trở nên u mê như vậy.
Hận anh thời gian cùng cô ở chung một chỗ luôn một lòng nhân nhượng cùng che chở cô, mặc dù không phải là tốt đẹp nhất, nhưng cũng làm cho không người nào thay thế nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro