Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Anh kể chuyện c...
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Trở về phòng, cô liền lập tức héo rủ xuống.
Lục Sính vừa thấy biểu tình này thì càng thêm sinh khí, may mắn hắn cùng Tô Cảnh Vân từ nhỏ đã quen biết nhau, bằng không sợ là sẽ nháo ra mạng người.
Tô Tịch Nhan rũ đầu héo bẹp, Lục Sính nghiến răng:
"Nếu không em đi tìm ca của em đi!"
"Thật vậy chăng?"
Vừa thấy sắc mặt hắn mới biết là giả.
Tô Tịch Nhan sợ hãi, thật cẩn thận nhìn hắn, cũng không biết hắn đây là làm sao.
Lục Sính đi tới trước người cô, hận rèn sắt không thành thép vỗ vỗ mặt cô:
"Cẩu đồ vật, Tô Cảnh Vân là đường ca em, anh mới là nam nhân của em, em có thể hay không phân rõ cái gì chủ yếu cái gì là thứ yếu? Nhìn xem bữa cơm chiều nay em biểu hiện như thế nào?"
Tô Tịch Nhan nghe hắn nói, cũng không cảm thấy chính mình làm sai chỗ nào.
Lục Sính vừa thấy cái biểu tình kia của cô, liền ngứa tay mà kéo tóc cô ra sau.
Tô Tịch Nhan ngưỡng mặt nhìn hắn, trong mắt đều là bất lực.
Lục Sính nhìn chằm chằm xem cô:
"Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm này nọ chọc tức anh không vui, cũng phải cùng người khác phái bảo trì khoảng cách thật tốt, đừng làm cho anh tìm được lý do mà giết em!"
Tô Tịch Nhan ừ một tiếng, Lục Sính lại vỗ vỗ mặt cô:
"Em không ngoan, Tô gia vĩnh viễn sẽ không phải của em."
Cái gì có thể bắt chẹt Tô Tịch Nhan, là sản nghiệp Tô gia.
Lục Sính lời nói vừa ra, Tô Tịch Nhan trong lòng ý tưởng trào ra đều bị dập tắt.
"Em ngoan, em nghe lời mà."
Lục Sính cảm thấy cô chính là cái đồ đê tiện, ngươi cùng cô ấy vẻ mặt ôn hoà nói chuyện, cô ấy sẽ chỉ định đem lời ngươi nói đương đánh rắm, chỉ khi bức bách đánh đến thì cô mới chịu thành thật một chút.
Hung hăng buông lỏng tóc cô ra, Lục Sính giương tay lên, Tô Tịch Nhan sợ tới mức một cái giật mình.
Lục Sính nhìn cô như vậy lại đau lòng, nhưng nếu hắn không thu thập cô, ba ngày là cô có thể thượng tường bóc ngói.
Hắn không muốn nghĩ đến cô nữa, sợ chính mình mềm lòng, nên quay người cầm quần áo đi phòng tắm.
Tô Tịch Nhan ngồi ở mép giường gạt lệ, cảm thấy hắn thật không phải người.
Càng nghĩ càng ủy khuất, ô ô khóc lên.
Lục Sính ở phòng tắm nghe thấy tiếng khóc, sắc mặt lạnh ba phần.
Lúc hắn ra tới thì Tô Tịch Nhan đều đã khóc mệt mà ngủ rồi, lông mi còn mang theo nước mắt.
Vì cô nhẹ nhàng lau đi giọt lệ châu kia, Lục Sính thở dài đem cô ôm chặt trong ổ chăn.
Nhẹ nhàng giúp cô cởi quần áo, một thân mùi vị, hắn cũng không có ghét bỏ mà ôm cô tắt đèn ngủ.
Tô Tịch Nhan một giấc ngủ đến 3 giờ sáng, bị nghẹn nước tiểu mà tỉnh, ngồi dậy đi vệ sinh rồi nằm trở lại, lúc này liền ngủ không được.
Trong ổ chăn củng tới củng lui, thành công đem Lục Sính đánh thức.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian vừa mới 3 giờ rưỡi.
"Nửa đêm rồi em không chịu ngủ muốn lăn lộn làm cái gì?"
"Lục Sính, anh kể chuyện cho em nghe đi, giống như khi em còn nhỏ vậy!"
Lục Sính cứng lại rồi, Tô Tịch Nhan khi còn nhỏ không hiểu thế sự, vì dỗ cô để cô phối hợp với mình hắn mới kể chuyện xưa cho cô nghe.
Nhiều năm rồi hắn không có kể chuyện xưa nữa, giờ cô lại lần nữa nhắc tới, tức khắc làm hắn nhớ tới chính mình đã từng làm những cái sự tình xấu xa gì.
Tô Tịch Nhan không biết hiện giờ trong lòng hắn nghĩ cái gì, củng thân mình đến trong lòng ngực hắn:
"Kể kể một cái chuyện xưa đi, nhanh lên."
Lục Sính cúi đầu nhìn xem đỉnh đầu cô, thanh thanh giọng nói, kể cho cô một câu chuyện xưa.
Kỳ thật là hắn cũng không biết mấy cái chuyện xưa gì, liền kia ba câu chuyện cố ý lặp lặp lại nói đến nói đi.
Năm đó là dùng ba cái chuyện xưa này lừa Tô Tịch Nhan xoay quanh mình, lớn lên cô mới biết là mình bị lừa.
Tô Tịch Nhan nghe nghe rồi ngủ, Lục Sính nhấp miệng, cho cô dịch dịch góc chăn.
Lục Sính nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm khái thật nhiều.
Khi còn nhỏ Tô Tịch Nhan chính là một cái bánh bao bột trắng mịn, động bất động liền khóc nhè.
Nhìn thấy hắn thì sợ muốn chết, mỗi khi thấy hắn liền hận không thể chui vào khe đất mà trốn.
Nghĩ đến những việc này bất chợt hắn cong cong khóe miệng, nghĩ thầm: Lớn rồi liền không đáng yêu, không còn dễ dỗ như khi còn nhỏ nữa.
Khi còn nhỏ chỉ một khối đường là có thể dỗ được cô, hiện tại một xe đường cũng không được.
Lục Sính nghĩ đến từng chuyện từng chuyện của hai người, có ngọt ngào cũng có chua xót.
Ngọt ngào là hắn cảm thấy, còn chua xót là vì Tô Tịch Nhan căn bản không yêu hắn.
Lục Sính vừa thấy biểu tình này thì càng thêm sinh khí, may mắn hắn cùng Tô Cảnh Vân từ nhỏ đã quen biết nhau, bằng không sợ là sẽ nháo ra mạng người.
Tô Tịch Nhan rũ đầu héo bẹp, Lục Sính nghiến răng:
"Nếu không em đi tìm ca của em đi!"
"Thật vậy chăng?"
Vừa thấy sắc mặt hắn mới biết là giả.
Tô Tịch Nhan sợ hãi, thật cẩn thận nhìn hắn, cũng không biết hắn đây là làm sao.
Lục Sính đi tới trước người cô, hận rèn sắt không thành thép vỗ vỗ mặt cô:
"Cẩu đồ vật, Tô Cảnh Vân là đường ca em, anh mới là nam nhân của em, em có thể hay không phân rõ cái gì chủ yếu cái gì là thứ yếu? Nhìn xem bữa cơm chiều nay em biểu hiện như thế nào?"
Tô Tịch Nhan nghe hắn nói, cũng không cảm thấy chính mình làm sai chỗ nào.
Lục Sính vừa thấy cái biểu tình kia của cô, liền ngứa tay mà kéo tóc cô ra sau.
Tô Tịch Nhan ngưỡng mặt nhìn hắn, trong mắt đều là bất lực.
Lục Sính nhìn chằm chằm xem cô:
"Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm này nọ chọc tức anh không vui, cũng phải cùng người khác phái bảo trì khoảng cách thật tốt, đừng làm cho anh tìm được lý do mà giết em!"
Tô Tịch Nhan ừ một tiếng, Lục Sính lại vỗ vỗ mặt cô:
"Em không ngoan, Tô gia vĩnh viễn sẽ không phải của em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì có thể bắt chẹt Tô Tịch Nhan, là sản nghiệp Tô gia.
Lục Sính lời nói vừa ra, Tô Tịch Nhan trong lòng ý tưởng trào ra đều bị dập tắt.
"Em ngoan, em nghe lời mà."
Lục Sính cảm thấy cô chính là cái đồ đê tiện, ngươi cùng cô ấy vẻ mặt ôn hoà nói chuyện, cô ấy sẽ chỉ định đem lời ngươi nói đương đánh rắm, chỉ khi bức bách đánh đến thì cô mới chịu thành thật một chút.
Hung hăng buông lỏng tóc cô ra, Lục Sính giương tay lên, Tô Tịch Nhan sợ tới mức một cái giật mình.
Lục Sính nhìn cô như vậy lại đau lòng, nhưng nếu hắn không thu thập cô, ba ngày là cô có thể thượng tường bóc ngói.
Hắn không muốn nghĩ đến cô nữa, sợ chính mình mềm lòng, nên quay người cầm quần áo đi phòng tắm.
Tô Tịch Nhan ngồi ở mép giường gạt lệ, cảm thấy hắn thật không phải người.
Càng nghĩ càng ủy khuất, ô ô khóc lên.
Lục Sính ở phòng tắm nghe thấy tiếng khóc, sắc mặt lạnh ba phần.
Lúc hắn ra tới thì Tô Tịch Nhan đều đã khóc mệt mà ngủ rồi, lông mi còn mang theo nước mắt.
Vì cô nhẹ nhàng lau đi giọt lệ châu kia, Lục Sính thở dài đem cô ôm chặt trong ổ chăn.
Nhẹ nhàng giúp cô cởi quần áo, một thân mùi vị, hắn cũng không có ghét bỏ mà ôm cô tắt đèn ngủ.
Tô Tịch Nhan một giấc ngủ đến 3 giờ sáng, bị nghẹn nước tiểu mà tỉnh, ngồi dậy đi vệ sinh rồi nằm trở lại, lúc này liền ngủ không được.
Trong ổ chăn củng tới củng lui, thành công đem Lục Sính đánh thức.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian vừa mới 3 giờ rưỡi.
"Nửa đêm rồi em không chịu ngủ muốn lăn lộn làm cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục Sính, anh kể chuyện cho em nghe đi, giống như khi em còn nhỏ vậy!"
Lục Sính cứng lại rồi, Tô Tịch Nhan khi còn nhỏ không hiểu thế sự, vì dỗ cô để cô phối hợp với mình hắn mới kể chuyện xưa cho cô nghe.
Nhiều năm rồi hắn không có kể chuyện xưa nữa, giờ cô lại lần nữa nhắc tới, tức khắc làm hắn nhớ tới chính mình đã từng làm những cái sự tình xấu xa gì.
Tô Tịch Nhan không biết hiện giờ trong lòng hắn nghĩ cái gì, củng thân mình đến trong lòng ngực hắn:
"Kể kể một cái chuyện xưa đi, nhanh lên."
Lục Sính cúi đầu nhìn xem đỉnh đầu cô, thanh thanh giọng nói, kể cho cô một câu chuyện xưa.
Kỳ thật là hắn cũng không biết mấy cái chuyện xưa gì, liền kia ba câu chuyện cố ý lặp lặp lại nói đến nói đi.
Năm đó là dùng ba cái chuyện xưa này lừa Tô Tịch Nhan xoay quanh mình, lớn lên cô mới biết là mình bị lừa.
Tô Tịch Nhan nghe nghe rồi ngủ, Lục Sính nhấp miệng, cho cô dịch dịch góc chăn.
Lục Sính nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm khái thật nhiều.
Khi còn nhỏ Tô Tịch Nhan chính là một cái bánh bao bột trắng mịn, động bất động liền khóc nhè.
Nhìn thấy hắn thì sợ muốn chết, mỗi khi thấy hắn liền hận không thể chui vào khe đất mà trốn.
Nghĩ đến những việc này bất chợt hắn cong cong khóe miệng, nghĩ thầm: Lớn rồi liền không đáng yêu, không còn dễ dỗ như khi còn nhỏ nữa.
Khi còn nhỏ chỉ một khối đường là có thể dỗ được cô, hiện tại một xe đường cũng không được.
Lục Sính nghĩ đến từng chuyện từng chuyện của hai người, có ngọt ngào cũng có chua xót.
Ngọt ngào là hắn cảm thấy, còn chua xót là vì Tô Tịch Nhan căn bản không yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro