Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chết không nhắm...
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Má Vương thấy Dương Thư Phàm đưa Lục Hạo tới, liền cười đon đả rồi bước
đến trước vài bước đem hắn đỡ lên giường. Lục Hạo uống quá nhiều nên
không rõ người trước mặt mình là ai mà hỏi:
"Ngươi là ai nha?"
Má Vương cởi áo ngoài giúp hắn:
"Ta là tứ di thái của ngài mà?"
Lục Hạo nga một tiếng, nhớ không nổi tứ di thái của mình là ai, nhưng biết đây là nữ nhân của mình liền yên tâm. Hắn thô lỗ kéo má Vương qua rồi nằm đè lên, hai người cùng quay cuồng với nhau.
"Ngài từ từ đi mà."
Lục Hạo bất mãn:
"Còn chờ cái gì nữa?"
Má Vương kiều suyễn hô:
"Ta có chút khát, muốn uống miếng nước cái đã."
Lục Hạo sờ sờ tiểu tao huy*t nói:
"Vậy thì đi mau lên."
Thân thể bà trần trụi đi xuống đất, đem dược đã được chuẩn bị tốt tới trước mặt Lục Hạo.
"Ngài cũng uống chút nước đi."
Lục Hạo mới uống rượu, nên vừa lúc có chút khát nước, một hơi đem trà có trộn dược đều uống hết sạch.
Má Vương thấy thế liền cười vui vẻ, quay người lại gục trong lòng ngực hắn. Nhưng vài phút sau, Lục Hạo bỗng thống khổ mà rống lên một tiếng, hai hốc mắt thì chảy máu, má Vương sợ tới mức a a kêu to.
****
Không đến một hồi thì bác sĩ đến làm kinh động đến tất cả mọi người trong nhà. Bác sĩ kiểm tra nhưng không phát hiện ra đây là bị cái gì, liền nói đây có thể là do hắn sinh hoạt quá thường xuyên mà dẫn tới.
Bác sĩ viết một đơn thuốc rồi cho người đi lấy dược, còn Lục Hạo thì được Trương Mẫn đỡ đi về phòng. Lúc gần đi, Trương Mẫn cũng không quên hung tợn mà cảnh cáo má Vương:
"Tiểu tiện nhân, ngươi chờ đó xem ta sẽ như thế nào thu thập ngươi a."
Má Vương không khỏi sợ hãi, thân thể không nhịn được run run lên, lúc này mọi người đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn thừa lại một mình, bà ta liền hư thoát (không còn sức lực) mà ngã xuống giường.
Không còn náo nhiệt để xem nữa, cô cũng quay về phòng mình. Cô tuy là đưa cho má Vương phương thuốc mình chưa thử qua, nhưng cô nhớ rõ khi đó lang trung có nói qua, sẽ không xuất hiện bất luận cái khác thường gì để người ta nghi ngờ.
Nhưng lúc nãy thấy hai mắt Lục Hạo chảy máu ghê rợn như thế cùng lời năm đó lang trung nói có chút không thích hợp. Cô nghĩ chắc mình đã bị lang trung kia lừa dối rồi. Trong lòng liền thầm mắng lang trung đó đúng là cái đồ vô đức.
Liên tiếp mấy ngày trong nhà đều im ắng, đến ngày thứ năm, Lục Hạo nửa đêm từ phòng của Nhị di thái vọt ra ngoài. Ngày kế cô mới nghe được tin tức do Tiểu Lục bát quái nói:
"Thiếu nãi nãi, ngài nói thiếu soái đây là làm sao vậy?"
Trong lòng cô thầm suy đoán hắn đây có thể là không đứng lên được a, bằng không như thế nào mà đêm hôm khuya khoắt từ phòng của ba cái nữ nhân đi ra ngoài.
"Ta cũng không rõ ràng lắm."
Tiểu Lúc bĩu môi:
"Nghe nói tứ di thái bị bắt lại rồi treo lên đánh, cũng không biết là có thể sống sót hay không."
Ngày ấy Lục Hạo là từ trong phòng bà ta xảy ra chuyện này, lửa giận đó tự nhiên là muốn má Vương tới gánh vác rồi.
Cô nhướng mày:
"Thiếu soái đây là muốn đem lửa giận trút lên người tứ di thái a, bà ấy cũng là người đáng thương."
Tiểu Lục gật gật đầu, cô lúc này đứng dậy:
"Ngươi bế Nha Nha lên cùng ta đi qua nhìn xem một chút."
Má Vương dù gì cũng là người từ trong phòng cô đi ra, cô dù gì cũng là chủ tử trước của bà ta nên cần phải biểu hiện chút thái độ quan tâm mới được.
Lúc đến nơi, Tiểu Lục nhìn thấy má Vương bị treo lên xà nhà mà kinh hô một tiếng, cô quay đầu trừng Tiểu Lục một cái.
Má Vương mình đầy thương tích, quần áo cũng không thể che đậy được thân thể. Cô đi tới trước mặt má Vương.
"Tứ di thái, ngươi đây là như thế nào vậy?"
Má Vương bị đánh đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, nâng mí mắt lên nhìn cô.
"Thiếu nãi nãi, cầu ngài hãy cứu ta, ta không muốn chết đâu mà."
Cô gật gật đầu:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách cứu ngươi, bất quá ngươi phải cùng ta nói rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Theo lời má Vương nói, cô cũng chứng thực được suy đoán của mình, Lục Hạo dương v*t đã hoàn toàn không đứng dậy được.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
"Tại sao lại như vậy?"
Má Vương cũng không biết vì sao sẽ biến thành như vậy, bà đối với phương thuốc cô đưa không có một chút nghi ngờ gì. Chủ yếu vì bác sĩ cũng đã nói là do sinh hoạt hằng ngày dẫn tới, nên không ai sẽ đem hai việc này xâu chuỗi lại với nhau.
Ở lại một lúc cô mới trở về, ngoài miệng thì đáp ứng sẽ cứu má Vương, nhưng thực tế lại là cái gì cũng chưa làm.
Sống chết của má Vương cô không quan tâm đến, vì việc cô muốn chính là Lục Hạo không cứng được. Cô là tâm địa kĩ nữ chứ không phải tâm địa thánh mẫu đâu a!
An an tĩnh tĩnh vượt qua nửa ngày, lúc chạng vạng Tiểu Lục từ nơi nào nghe được má Vương đã chết rồi.
Là chết không nhắm mắt, hai mắt trừng lớn, làm cho không ít người trong nhà sợ hãi.
"Ngươi là ai nha?"
Má Vương cởi áo ngoài giúp hắn:
"Ta là tứ di thái của ngài mà?"
Lục Hạo nga một tiếng, nhớ không nổi tứ di thái của mình là ai, nhưng biết đây là nữ nhân của mình liền yên tâm. Hắn thô lỗ kéo má Vương qua rồi nằm đè lên, hai người cùng quay cuồng với nhau.
"Ngài từ từ đi mà."
Lục Hạo bất mãn:
"Còn chờ cái gì nữa?"
Má Vương kiều suyễn hô:
"Ta có chút khát, muốn uống miếng nước cái đã."
Lục Hạo sờ sờ tiểu tao huy*t nói:
"Vậy thì đi mau lên."
Thân thể bà trần trụi đi xuống đất, đem dược đã được chuẩn bị tốt tới trước mặt Lục Hạo.
"Ngài cũng uống chút nước đi."
Lục Hạo mới uống rượu, nên vừa lúc có chút khát nước, một hơi đem trà có trộn dược đều uống hết sạch.
Má Vương thấy thế liền cười vui vẻ, quay người lại gục trong lòng ngực hắn. Nhưng vài phút sau, Lục Hạo bỗng thống khổ mà rống lên một tiếng, hai hốc mắt thì chảy máu, má Vương sợ tới mức a a kêu to.
****
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đến một hồi thì bác sĩ đến làm kinh động đến tất cả mọi người trong nhà. Bác sĩ kiểm tra nhưng không phát hiện ra đây là bị cái gì, liền nói đây có thể là do hắn sinh hoạt quá thường xuyên mà dẫn tới.
Bác sĩ viết một đơn thuốc rồi cho người đi lấy dược, còn Lục Hạo thì được Trương Mẫn đỡ đi về phòng. Lúc gần đi, Trương Mẫn cũng không quên hung tợn mà cảnh cáo má Vương:
"Tiểu tiện nhân, ngươi chờ đó xem ta sẽ như thế nào thu thập ngươi a."
Má Vương không khỏi sợ hãi, thân thể không nhịn được run run lên, lúc này mọi người đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn thừa lại một mình, bà ta liền hư thoát (không còn sức lực) mà ngã xuống giường.
Không còn náo nhiệt để xem nữa, cô cũng quay về phòng mình. Cô tuy là đưa cho má Vương phương thuốc mình chưa thử qua, nhưng cô nhớ rõ khi đó lang trung có nói qua, sẽ không xuất hiện bất luận cái khác thường gì để người ta nghi ngờ.
Nhưng lúc nãy thấy hai mắt Lục Hạo chảy máu ghê rợn như thế cùng lời năm đó lang trung nói có chút không thích hợp. Cô nghĩ chắc mình đã bị lang trung kia lừa dối rồi. Trong lòng liền thầm mắng lang trung đó đúng là cái đồ vô đức.
Liên tiếp mấy ngày trong nhà đều im ắng, đến ngày thứ năm, Lục Hạo nửa đêm từ phòng của Nhị di thái vọt ra ngoài. Ngày kế cô mới nghe được tin tức do Tiểu Lục bát quái nói:
"Thiếu nãi nãi, ngài nói thiếu soái đây là làm sao vậy?"
Trong lòng cô thầm suy đoán hắn đây có thể là không đứng lên được a, bằng không như thế nào mà đêm hôm khuya khoắt từ phòng của ba cái nữ nhân đi ra ngoài.
"Ta cũng không rõ ràng lắm."
Tiểu Lúc bĩu môi:
"Nghe nói tứ di thái bị bắt lại rồi treo lên đánh, cũng không biết là có thể sống sót hay không."
Ngày ấy Lục Hạo là từ trong phòng bà ta xảy ra chuyện này, lửa giận đó tự nhiên là muốn má Vương tới gánh vác rồi.
Cô nhướng mày:
"Thiếu soái đây là muốn đem lửa giận trút lên người tứ di thái a, bà ấy cũng là người đáng thương."
Tiểu Lục gật gật đầu, cô lúc này đứng dậy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi bế Nha Nha lên cùng ta đi qua nhìn xem một chút."
Má Vương dù gì cũng là người từ trong phòng cô đi ra, cô dù gì cũng là chủ tử trước của bà ta nên cần phải biểu hiện chút thái độ quan tâm mới được.
Lúc đến nơi, Tiểu Lục nhìn thấy má Vương bị treo lên xà nhà mà kinh hô một tiếng, cô quay đầu trừng Tiểu Lục một cái.
Má Vương mình đầy thương tích, quần áo cũng không thể che đậy được thân thể. Cô đi tới trước mặt má Vương.
"Tứ di thái, ngươi đây là như thế nào vậy?"
Má Vương bị đánh đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, nâng mí mắt lên nhìn cô.
"Thiếu nãi nãi, cầu ngài hãy cứu ta, ta không muốn chết đâu mà."
Cô gật gật đầu:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách cứu ngươi, bất quá ngươi phải cùng ta nói rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Theo lời má Vương nói, cô cũng chứng thực được suy đoán của mình, Lục Hạo dương v*t đã hoàn toàn không đứng dậy được.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
"Tại sao lại như vậy?"
Má Vương cũng không biết vì sao sẽ biến thành như vậy, bà đối với phương thuốc cô đưa không có một chút nghi ngờ gì. Chủ yếu vì bác sĩ cũng đã nói là do sinh hoạt hằng ngày dẫn tới, nên không ai sẽ đem hai việc này xâu chuỗi lại với nhau.
Ở lại một lúc cô mới trở về, ngoài miệng thì đáp ứng sẽ cứu má Vương, nhưng thực tế lại là cái gì cũng chưa làm.
Sống chết của má Vương cô không quan tâm đến, vì việc cô muốn chính là Lục Hạo không cứng được. Cô là tâm địa kĩ nữ chứ không phải tâm địa thánh mẫu đâu a!
An an tĩnh tĩnh vượt qua nửa ngày, lúc chạng vạng Tiểu Lục từ nơi nào nghe được má Vương đã chết rồi.
Là chết không nhắm mắt, hai mắt trừng lớn, làm cho không ít người trong nhà sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro