Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Mỹ nam kế
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Má Vương nghe cô trả lời như thế thì đứng ngồi không yên, không đến một
hồi liền đi ra ngoài, cô thế thế thì cong cong khóe miệng.
Lục Hạo nghe má Vương báo cáo lại thì nhăn đầu mày, phái người đi tra xét thì sự tình đúng như vậy.
Vốn lưu động của Tô gia bao gồm cả tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng đều đã đem đi đầu tư cả rồi, giờ muốn lấy số tiền này về, trừ phi là phải bồi thường một đóng tiền vì vi phạm hợp đồng.
Lục Hạo không hề nghĩ tới cô sẽ dùng tới chiêu này, lúc này hắn mới biết được cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình, cùng việc hắn có bao nhiêu sơ suất mà đã xem thường cô như thế này!
Vẻ ngoài của cô luôn cho người ta có cảm giác cô chính là người không hiểu thế sự người, muốn nắn bóp như thế nào cũng được, ở trong lòng hắn (Lục Hạo), cô cùng lắm chỉ được cái vẻ ngoài mỹ mạo một chút mà thôi.
Không có ai ở Lục gia chân chính hiểu được con người thật của cô ngoài Lục Sính cả.
Lục Sính hắn chưa bao giờ xem thường qua người vợ trông như cái tiểu bạch thỏ này của mình cả, có thể nói cô là cái người ngươi càng ngăn cản thì cô càng hăng hái tiến lên.
Lục Sính ức hiếp cô mười mấy năm, nhưng cô vẫn như cũ không bị mài mòn ý chí chiến đấu của mình.
Lúc này Lục Hạo vừa bực lại vừa tức, nhưng cũng không thể cùng cô xé rách mặt với nhau được.
Lục Hạo cầm chén trà đang uống quăng mạnh xuống đất, gương nho nhã, lịch sự hiện giờ trở nên thật dữ tợn .
Dương Thư Phàm đứng bên cạnh suy nghĩ rồi mở miệng:
"Thiếu soái, ngài bớt giận đi, bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta chỉ có thể tìm đối sách khác thôi."
Lục Hạo hít sâu mấy hơi thở, ánh mắt lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
"Hừ, cái thứ tiện nhân kia dám làm hỏng đại sự của ta."
Lục Dũng Đường có ý định muốn được làm đại nguyên soái, ông ấy đã chiếm lĩnh được Trì Châu, Đăng Châu rồi đến Bắc Quận và hướng ra các địa phương ở phía bắc. Nếu không phải Lục Sính xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sự tình sẽ không thay đổi thành phức tạp đến như vậy.
* Nguyên soái: cấp bậc quân sự cao nhất trong lịch quân đội.
Lúc Lục Sính còn ở đây, Lục Dũng Đường nói một tiếng thì Lục Sính tự nhiên sẽ cung cấp tiền duy trì sự nghiệp quân đội cho ông, nhưng hiện giờ hắn không còn, Lục gia nếu ngang nhiên mà đi đòi tiền của cô, khi truyền ra ngoài sẽ bị người đời lên án. Họ sẽ nói người Lục gia là ỷ thế ức hiếp một cái cô nhi quả phụ như cô.
Dương Thư Phàm nhìn Lục Hạo, ngẫm ngẫm rồi mở miệng:
"Thiếu soái, chúng ta ăn nói sao với đại soái bên kia đây?"
Lục Hạo cũng nghẹn lời.
Lục Dũng Đường muốn đòi tiền là vì phải mua sắm vũ khí, hiện giờ hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào với lão tử(cha già) của mình bên kia.
"Tiện nhân này đúng là làm ta tức chết mà, nếu ta biết cô ta sẽ như thế, lúc trước liền không thèm mềm lòng mà lưu lại, ta hẳn là nên để cô ta đi xuống dưới mà bồi Lục Sính luôn đi."
Dương Thư Phàm suy nghĩ:
"Thuộc hạ cho rằng cô ta sẽ lưu lại một ít tiền để phòng thân, chứ không có khả năng đem toàn bộ gia sản mang hết đi làm đầu tư."
Lục Hạo cũng suy tư :
"Ý của ngươi là, cô ta vẫn còn tiền?"
Dương Thư Phàm chỉ là suy đoán, sự tình vẫn còn cần phải kiểm chứng.
"Ngươi nói rất đúng, bất quá còn tiền thì như thế thì sao, cô ta đối với chúng ta đã có phòng bị, ngươi cảm thấy cô ta sẽ ngoan ngoãn mà đem tiền trong tay giao ra hay sao?"
Dương Thư Phàm khóe miệng cong lên, vẻ mặt đầy tự tin:
"Làm như thế nào có thể để một nữ nhân khăng khăng một mực mặc ngươi bài bố? Rất đơn giản a, trước tiên ngài cần phải chiếm được thân thể của cô ta, rồi sau đó lại đến tâm của cô ta!"
Lục Hạo nhíu mày, theo cách Dương Thư Phàm nói thì cái mỹ nam kế này rất khả thi còn có thể giải quyết được khốn cục trước mắt.
Hai người bên này đang bày mưu tính kế, còn bên kia cô lại đang chơi đùa cùng con gái mình.
"Thiếu nãi nãi, để ta ôm tiểu thư ra ngoài đi dạo một lát, ngài nghỉ ngơi một hồi đi."
Cô lắc đầu:
"Ta không mệt, bà đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Má Vương không có đi xuống, mà là ở một bên chờ.
"Nha Nha, kêu mụ mụ đi......"
Nha Nha chưa có nói chuyện nhiều lắm, vì thế lúc rảnh rồi, không có việc gì cô liền dạy bé con nói chuyện.
Nha Nha duỗi tay nhỏ hướng về phía cô, trong miệng ê a a nha không biết là đang nói cái gì.
Đúng lúc này, Trương Mẫn đến tìm cô.
"Nha Nha để bá mẫu ôm một cái nào."
Trương Mẫn đem bé bế lên, cô cười ngâm ngâm mà nhìn cô ta.
"Nha Nha giống như lại béo lên một ít a."
Không đợi cô trả lời, má Vương đã tiếp lời lại .
Hai người họ hàn huyên vài câu còn cô chỉ lẵng lặng ngồi nghe, Trương Mẫn lúc này lại đổi đề tài, nói muốn mời cô buổi tối qua ăn cơm.
Cô vờ như không muốn đi mà nói:
"Có con nít nó sẽ ầm ĩ làm phiền mọi người lắm, em không đi đâu."
"Trong nhà có một đống lớn bà mụ cùng nha hoàn, sao lại không có ai trông coi hài tử chứ?"
Cô ngẫm ngẫm rồi đáp ứng, Trương Mẫn cũng ngồi một hồi rồi rời đi.
Tới chạng vạng, cô vẫn là một bộ dáng thập phần điệu thấp mà đi qua.
Một nhà của Lục Hạo đều đến đầy đủ, còn có cả Dương Thư Phàm.
Cô đến gần Trương Mẫn rồi ngồi xuống, ánh mắt của Lục Hạo đều dáng ở trên người cô đánh giá vài lần.
"Mọi người đến đông đủ cả rồi thì chúng ta bắt đầu động đũa đi!" Trương Mẫn nói.
Lục Hạo nghe má Vương báo cáo lại thì nhăn đầu mày, phái người đi tra xét thì sự tình đúng như vậy.
Vốn lưu động của Tô gia bao gồm cả tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng đều đã đem đi đầu tư cả rồi, giờ muốn lấy số tiền này về, trừ phi là phải bồi thường một đóng tiền vì vi phạm hợp đồng.
Lục Hạo không hề nghĩ tới cô sẽ dùng tới chiêu này, lúc này hắn mới biết được cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình, cùng việc hắn có bao nhiêu sơ suất mà đã xem thường cô như thế này!
Vẻ ngoài của cô luôn cho người ta có cảm giác cô chính là người không hiểu thế sự người, muốn nắn bóp như thế nào cũng được, ở trong lòng hắn (Lục Hạo), cô cùng lắm chỉ được cái vẻ ngoài mỹ mạo một chút mà thôi.
Không có ai ở Lục gia chân chính hiểu được con người thật của cô ngoài Lục Sính cả.
Lục Sính hắn chưa bao giờ xem thường qua người vợ trông như cái tiểu bạch thỏ này của mình cả, có thể nói cô là cái người ngươi càng ngăn cản thì cô càng hăng hái tiến lên.
Lục Sính ức hiếp cô mười mấy năm, nhưng cô vẫn như cũ không bị mài mòn ý chí chiến đấu của mình.
Lúc này Lục Hạo vừa bực lại vừa tức, nhưng cũng không thể cùng cô xé rách mặt với nhau được.
Lục Hạo cầm chén trà đang uống quăng mạnh xuống đất, gương nho nhã, lịch sự hiện giờ trở nên thật dữ tợn .
Dương Thư Phàm đứng bên cạnh suy nghĩ rồi mở miệng:
"Thiếu soái, ngài bớt giận đi, bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta chỉ có thể tìm đối sách khác thôi."
Lục Hạo hít sâu mấy hơi thở, ánh mắt lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
"Hừ, cái thứ tiện nhân kia dám làm hỏng đại sự của ta."
Lục Dũng Đường có ý định muốn được làm đại nguyên soái, ông ấy đã chiếm lĩnh được Trì Châu, Đăng Châu rồi đến Bắc Quận và hướng ra các địa phương ở phía bắc. Nếu không phải Lục Sính xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sự tình sẽ không thay đổi thành phức tạp đến như vậy.
* Nguyên soái: cấp bậc quân sự cao nhất trong lịch quân đội.
Lúc Lục Sính còn ở đây, Lục Dũng Đường nói một tiếng thì Lục Sính tự nhiên sẽ cung cấp tiền duy trì sự nghiệp quân đội cho ông, nhưng hiện giờ hắn không còn, Lục gia nếu ngang nhiên mà đi đòi tiền của cô, khi truyền ra ngoài sẽ bị người đời lên án. Họ sẽ nói người Lục gia là ỷ thế ức hiếp một cái cô nhi quả phụ như cô.
Dương Thư Phàm nhìn Lục Hạo, ngẫm ngẫm rồi mở miệng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiếu soái, chúng ta ăn nói sao với đại soái bên kia đây?"
Lục Hạo cũng nghẹn lời.
Lục Dũng Đường muốn đòi tiền là vì phải mua sắm vũ khí, hiện giờ hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào với lão tử(cha già) của mình bên kia.
"Tiện nhân này đúng là làm ta tức chết mà, nếu ta biết cô ta sẽ như thế, lúc trước liền không thèm mềm lòng mà lưu lại, ta hẳn là nên để cô ta đi xuống dưới mà bồi Lục Sính luôn đi."
Dương Thư Phàm suy nghĩ:
"Thuộc hạ cho rằng cô ta sẽ lưu lại một ít tiền để phòng thân, chứ không có khả năng đem toàn bộ gia sản mang hết đi làm đầu tư."
Lục Hạo cũng suy tư :
"Ý của ngươi là, cô ta vẫn còn tiền?"
Dương Thư Phàm chỉ là suy đoán, sự tình vẫn còn cần phải kiểm chứng.
"Ngươi nói rất đúng, bất quá còn tiền thì như thế thì sao, cô ta đối với chúng ta đã có phòng bị, ngươi cảm thấy cô ta sẽ ngoan ngoãn mà đem tiền trong tay giao ra hay sao?"
Dương Thư Phàm khóe miệng cong lên, vẻ mặt đầy tự tin:
"Làm như thế nào có thể để một nữ nhân khăng khăng một mực mặc ngươi bài bố? Rất đơn giản a, trước tiên ngài cần phải chiếm được thân thể của cô ta, rồi sau đó lại đến tâm của cô ta!"
Lục Hạo nhíu mày, theo cách Dương Thư Phàm nói thì cái mỹ nam kế này rất khả thi còn có thể giải quyết được khốn cục trước mắt.
Hai người bên này đang bày mưu tính kế, còn bên kia cô lại đang chơi đùa cùng con gái mình.
"Thiếu nãi nãi, để ta ôm tiểu thư ra ngoài đi dạo một lát, ngài nghỉ ngơi một hồi đi."
Cô lắc đầu:
"Ta không mệt, bà đi xuống nghỉ ngơi đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Má Vương không có đi xuống, mà là ở một bên chờ.
"Nha Nha, kêu mụ mụ đi......"
Nha Nha chưa có nói chuyện nhiều lắm, vì thế lúc rảnh rồi, không có việc gì cô liền dạy bé con nói chuyện.
Nha Nha duỗi tay nhỏ hướng về phía cô, trong miệng ê a a nha không biết là đang nói cái gì.
Đúng lúc này, Trương Mẫn đến tìm cô.
"Nha Nha để bá mẫu ôm một cái nào."
Trương Mẫn đem bé bế lên, cô cười ngâm ngâm mà nhìn cô ta.
"Nha Nha giống như lại béo lên một ít a."
Không đợi cô trả lời, má Vương đã tiếp lời lại .
Hai người họ hàn huyên vài câu còn cô chỉ lẵng lặng ngồi nghe, Trương Mẫn lúc này lại đổi đề tài, nói muốn mời cô buổi tối qua ăn cơm.
Cô vờ như không muốn đi mà nói:
"Có con nít nó sẽ ầm ĩ làm phiền mọi người lắm, em không đi đâu."
"Trong nhà có một đống lớn bà mụ cùng nha hoàn, sao lại không có ai trông coi hài tử chứ?"
Cô ngẫm ngẫm rồi đáp ứng, Trương Mẫn cũng ngồi một hồi rồi rời đi.
Tới chạng vạng, cô vẫn là một bộ dáng thập phần điệu thấp mà đi qua.
Một nhà của Lục Hạo đều đến đầy đủ, còn có cả Dương Thư Phàm.
Cô đến gần Trương Mẫn rồi ngồi xuống, ánh mắt của Lục Hạo đều dáng ở trên người cô đánh giá vài lần.
"Mọi người đến đông đủ cả rồi thì chúng ta bắt đầu động đũa đi!" Trương Mẫn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro