Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Nhìn xem vị hôn...
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Lục Sính cười ha hả nhìn cô, Tô Tịch Nhan cúi đầu không nói.
"Em thật là có bản lĩnh, Trì Châu đều không thể chứa được em sao?Cư nhiên dám chạy tới Đăng Châu?"
Tô Tịch Nhan thân thể run rẩy: "em, em là nhớ thương anh nên mới tới đây."
Lời này Lục Sính sẽ tin sao?
Lục Sính ha một tiếng: "Lại đây."
Tô Tịch Nhan đi tới trước mặt hắn, Lục Sính một phen ôm lấy bả vai đơn bạc của cô, ngữ khí ôn nhu mở miệng: "Nói cho anh, em tới Đăng Châu làm cái gì?"
"Em chính là nhớ thương anh nên mới đến."
Lục Sính cười khẽ: "Thật sao, không biết được em là sẽ nhớ thương anh, hay là nhớ thương anh chết như thế nào đi?"
Tô Tịch Nhan cắn môi không nói, trong lòng thầm mắng cái biến thái Lục Sính này trăm ngàn lần.
Mỗi lần đều có thể biết được một chín một mười tâm tư của mình.
Lục Sính một bàn tay bóp chặt mặt cô, ngón tay hơi hơi dùng sức nhéo nhéo: "Tô Tịch Nhan, chúng ta buổi tối hảo hảo thanh toán sổ cái một chút đi, hiện tại em cứ nghỉ ngơi ở chỗ này cho anh, em nếu dám đi ra ngoài một bước, anh liền cho người phế đi đôi chân chó của em."
Giờ phút này Tô Tịch Nhan là nghĩ biết vậy chẳng làm, nếu biết Lục Sính ở Đăng Châu, đánh chết cô cũng sẽ không tự mình đưa tới cửa, tự tìm phiền phức.
Hiện tại nói cái gì cũng đều đã chậm.
Tô Tịch Nhan tức phát điên, bất tri bất giác đến đêm.
9 giờ hơn Lục Sính mới trở về, nhìn thấy cô liền cười thực xán lạn.
Nhìn như vậy cô càng thấy Lục Sính thập phần nguy hiểm, xem ở trong mắt cô liền giống hệt như Diêm Vương lấy mạng người!
Tô Tịch Nhan đầu quả tim run rẩy lợi hại, căng da đầu mà nhìn hắn đang đi tới.
Lục Sính cười ngâm ngâm nhìn cô, Tô Tịch Nhan đôi tay run run rẩy rẩy vì hắn cởi bỏ y phục.
"Hôm nay như thế nào ngoan thế?"
Tô Tịch Nhan cực ít khi chủ động.
"Nói chuyện nha?"
Tô Tịch Nhan nhìn hắn: "Em nhớ anh, cho nên em liền tới đây."
Lục Sính cúi đầu nhìn cô, biết rõ cô chỉ đang lừa gạt chính mình nhưng trong lòng lửa giận đã giảm hơn phân nửa.
"Còn có gì?"
Tô Tịch Nhan nghĩ nghĩ lại nói: "Cầu anh không cần sinh khí, e, biết chính mình sai rồi, về sau em sẽ sửa!"
Lục Sính sắc mặt hòa hoãn dưới, đem cô ấn ở trên ngực chính mình, hắn là đối với cô một chút biện pháp cũng không có.
Không phải chưa từng hung hăng thu thập qua cô, nhưng chỉ có tác dụng trong lúc ấy, xong việc cô vẫn làm theo ý mình.
Lục Sính có khi liền suy nghĩ, chính mình đã tạo cái nghiệt gì, như thế nào lại thích thượng cái đồ vật như vậy.
Tô Tịch Nhan nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, trong mắt đều là thần sắc chán ghét, nếu là ánh mắt có thể giết người, sợ là Lục Sính sớm bị thiên đao vạn quả.
Lục Sính duỗi tay sờ sờ tóc cô, trong mắt đều là thần sắc suy tư.
Hắn nghĩ, có lẽ khi có hài tử rồi tính tình Tô Tịch Nhan sẽ thu liễm lại một ít.
Nghĩ như vậy, tâm tư bất an liền xôn xao viên mãn, thập phần chờ đợi sinh hoạt ngày sau.
Chặn ngang đem cô ôm đến trên giường, nhẹ nhàng ghé vào trên người cô.
Tô Tịch Nhan cảm thấy giờ phút này Lục Sính hảo ôn nhu, ôn nhu làm cô sởn tóc gáy.
Không khỏi thả chậm hô hấp, sợ tiếng thở dốc của mình sẽ chọc giận hắn.
Lục Sính một cánh tay trụ ở trên giường, cúi đầu ánh mắt nhìn về phía cô.
"Nhìn anh."
Tô Tịch Nhan chậm rãi đem mặt xoay lại đây.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Lý phó quan, giao cho Lục Sính một túi văn kiện.
Lục Sính bổn không nghĩ xem, nhưng Lý phó quan nói quân báo cũng ở bên trong, hắn lúc này mới xem.
Túi văn kiện không chỉ có quân báo, còn có hướng đi của Tô Tịch Nhan.
Trước xem quân báo, thấy không có đại sự gì, rồi tùy ý cầm lấy phần giám thị tình báo xem xét.
Nhìn xem tình báo rồi quay đầu nhìn lại Tô Tịch Nhan đang nằm trên giường, càng xem Lục Sính càng cười đến càng ôn nhu.
Nhìn vị hôn thê của hắn đâyđây là làm cái gì?
Đi Bách Nhạc Môn, sau đó tưởng cùng Bạch Thanh lên giường, kết quả bị cự tuyệt, ha,....!
Lục Sính đem thư tín gắt gao nắm chặt ở trong tay, Tô Tịch Nhan tuy không biết hắn bị làm sao, nhưng thật sự bị dọa đến giật mình một cái.
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt của hắn, rồi ánh mắt dừng đoàn thư tín bị hắn bị hắn nhào thành một cuộn tròn.
Cho rằng hắn lại ở nổi điên, Tô Tịch Nhan run run rẩy rẩy chui vào ổ chăn, căn bản không biết giờ phút này sinh mệnh chính mình cách cái chết chỉ một đường mong manh.
"Em thật là có bản lĩnh, Trì Châu đều không thể chứa được em sao?Cư nhiên dám chạy tới Đăng Châu?"
Tô Tịch Nhan thân thể run rẩy: "em, em là nhớ thương anh nên mới tới đây."
Lời này Lục Sính sẽ tin sao?
Lục Sính ha một tiếng: "Lại đây."
Tô Tịch Nhan đi tới trước mặt hắn, Lục Sính một phen ôm lấy bả vai đơn bạc của cô, ngữ khí ôn nhu mở miệng: "Nói cho anh, em tới Đăng Châu làm cái gì?"
"Em chính là nhớ thương anh nên mới đến."
Lục Sính cười khẽ: "Thật sao, không biết được em là sẽ nhớ thương anh, hay là nhớ thương anh chết như thế nào đi?"
Tô Tịch Nhan cắn môi không nói, trong lòng thầm mắng cái biến thái Lục Sính này trăm ngàn lần.
Mỗi lần đều có thể biết được một chín một mười tâm tư của mình.
Lục Sính một bàn tay bóp chặt mặt cô, ngón tay hơi hơi dùng sức nhéo nhéo: "Tô Tịch Nhan, chúng ta buổi tối hảo hảo thanh toán sổ cái một chút đi, hiện tại em cứ nghỉ ngơi ở chỗ này cho anh, em nếu dám đi ra ngoài một bước, anh liền cho người phế đi đôi chân chó của em."
Giờ phút này Tô Tịch Nhan là nghĩ biết vậy chẳng làm, nếu biết Lục Sính ở Đăng Châu, đánh chết cô cũng sẽ không tự mình đưa tới cửa, tự tìm phiền phức.
Hiện tại nói cái gì cũng đều đã chậm.
Tô Tịch Nhan tức phát điên, bất tri bất giác đến đêm.
9 giờ hơn Lục Sính mới trở về, nhìn thấy cô liền cười thực xán lạn.
Nhìn như vậy cô càng thấy Lục Sính thập phần nguy hiểm, xem ở trong mắt cô liền giống hệt như Diêm Vương lấy mạng người!
Tô Tịch Nhan đầu quả tim run rẩy lợi hại, căng da đầu mà nhìn hắn đang đi tới.
Lục Sính cười ngâm ngâm nhìn cô, Tô Tịch Nhan đôi tay run run rẩy rẩy vì hắn cởi bỏ y phục.
"Hôm nay như thế nào ngoan thế?"
Tô Tịch Nhan cực ít khi chủ động.
"Nói chuyện nha?"
Tô Tịch Nhan nhìn hắn: "Em nhớ anh, cho nên em liền tới đây."
Lục Sính cúi đầu nhìn cô, biết rõ cô chỉ đang lừa gạt chính mình nhưng trong lòng lửa giận đã giảm hơn phân nửa.
"Còn có gì?"
Tô Tịch Nhan nghĩ nghĩ lại nói: "Cầu anh không cần sinh khí, e, biết chính mình sai rồi, về sau em sẽ sửa!"
Lục Sính sắc mặt hòa hoãn dưới, đem cô ấn ở trên ngực chính mình, hắn là đối với cô một chút biện pháp cũng không có.
Không phải chưa từng hung hăng thu thập qua cô, nhưng chỉ có tác dụng trong lúc ấy, xong việc cô vẫn làm theo ý mình.
Lục Sính có khi liền suy nghĩ, chính mình đã tạo cái nghiệt gì, như thế nào lại thích thượng cái đồ vật như vậy.
Tô Tịch Nhan nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, trong mắt đều là thần sắc chán ghét, nếu là ánh mắt có thể giết người, sợ là Lục Sính sớm bị thiên đao vạn quả.
Lục Sính duỗi tay sờ sờ tóc cô, trong mắt đều là thần sắc suy tư.
Hắn nghĩ, có lẽ khi có hài tử rồi tính tình Tô Tịch Nhan sẽ thu liễm lại một ít.
Nghĩ như vậy, tâm tư bất an liền xôn xao viên mãn, thập phần chờ đợi sinh hoạt ngày sau.
Chặn ngang đem cô ôm đến trên giường, nhẹ nhàng ghé vào trên người cô.
Tô Tịch Nhan cảm thấy giờ phút này Lục Sính hảo ôn nhu, ôn nhu làm cô sởn tóc gáy.
Không khỏi thả chậm hô hấp, sợ tiếng thở dốc của mình sẽ chọc giận hắn.
Lục Sính một cánh tay trụ ở trên giường, cúi đầu ánh mắt nhìn về phía cô.
"Nhìn anh."
Tô Tịch Nhan chậm rãi đem mặt xoay lại đây.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Lý phó quan, giao cho Lục Sính một túi văn kiện.
Lục Sính bổn không nghĩ xem, nhưng Lý phó quan nói quân báo cũng ở bên trong, hắn lúc này mới xem.
Túi văn kiện không chỉ có quân báo, còn có hướng đi của Tô Tịch Nhan.
Trước xem quân báo, thấy không có đại sự gì, rồi tùy ý cầm lấy phần giám thị tình báo xem xét.
Nhìn xem tình báo rồi quay đầu nhìn lại Tô Tịch Nhan đang nằm trên giường, càng xem Lục Sính càng cười đến càng ôn nhu.
Nhìn vị hôn thê của hắn đâyđây là làm cái gì?
Đi Bách Nhạc Môn, sau đó tưởng cùng Bạch Thanh lên giường, kết quả bị cự tuyệt, ha,....!
Lục Sính đem thư tín gắt gao nắm chặt ở trong tay, Tô Tịch Nhan tuy không biết hắn bị làm sao, nhưng thật sự bị dọa đến giật mình một cái.
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt của hắn, rồi ánh mắt dừng đoàn thư tín bị hắn bị hắn nhào thành một cuộn tròn.
Cho rằng hắn lại ở nổi điên, Tô Tịch Nhan run run rẩy rẩy chui vào ổ chăn, căn bản không biết giờ phút này sinh mệnh chính mình cách cái chết chỉ một đường mong manh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro