Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Phủng hống...
Hội Phi Đích Vu Bà
2024-11-11 21:26:53
Thành gia lập thất- bốn chữ này hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Lục Sính nhìn vẻ mặt mê mang của hắn có chút ghét bỏ mà nói:
"Ta thấy ngươi cùng Thanh Liên rất có tướng phu thê với nhau, nếu không hay là ngươi cưới con bé đi!"
Lý phó quan mở to hai mắt nhìn lại, thấy Lục Sính không phải là đang nói giỡn nên hỏi lại:
"Đại soái, đây là nhiệm vụ ngài giao cho ta sao?"
Lục Sính ngẫm ngẫm rồi ừ một tiếng:
"Ta cần tiền của Diêu gia để duy trì quân đội."
Trông nháy mắt Lý phó quan đã hiểu nhưng vẫn do dự mà hỏi lại:
"Thuộc hạ thì không có ý kiến gì nhưng chỉ sợ là Thanh Liên tiểu thư chướng mắt ta mà thôi."
Lục Sính nghe thế thì vỗ cái bàn rầm một cái:
"Chướng mắt? Ngươi cứ đem cô ta ngủ với mình, xem thử xem cô ta có thể hay không nhìn trúng ngươi."
Lý phó quan cúi đầu mà nghĩ thầm: Ngài cùng phu nhân đến hài tử cũng đều có rồi, không phải phu nhân vẫn còn chướng mắt ngài hay sao chứ. Nghĩ là nghĩ như vậy thôi, chứ hắn không ngốc mà dám nói ra loại lời nói bất kính này, bằng không nhất định sẽ phải bị thu thập một phen thật thê thảm nha!
"Nữ nhân đó a, nếu như ngươi cùng nàng mà mềm mỏng thì phỏng chừng là không được đâu, với tính tình đó của Thanh Liên, ngươi nếu là không hung hăng thu thập nàng vài lần, ta bảo đảm mỗi ngày ngươi trôi qua sẽ không thể nào mà an ổn được đâu!"
Lý phó quan nhìn nhìn Lục Sính rồi nhấp miệng mà không nói lời nào.
Diêu Thanh Liên sợ là có nằm mơ cũng sẽ không thể nào tưởng được Lục Sính lại có thể đối đãi với nàng như thế. Càng sẽ không dám nghĩ đến có ngày mình bị chính người nam nhân mà mình yêu quý đẩy vào lòng một nam nhân khác.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, hai người cùng quay đầy lại nhìn thì thấy là Diêu Thanh Liên đang mang theo hộp đồ ăn tiến vào.
"Ca, hôm nay muội cho người hầm canh gà cho huynh đây, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Lục Sính ừ một tiếng:
"Trước cứ để trên bàn đi!"
Diêu Thanh Liên cắn cắn môi:
"Ca, sao mới có mấy ngày mà huynh gầy đi nhiều như thế a, có phải là vì nhớ thương tẩu tử hay không? Huynh có cần muội hỗ trợ giúp đỡ gì thì cứ nói nha?"
Hỗ trợ?
Cô không gây thêm phiền phức cho ta đã là không tồi rồi a! Nghĩ như thế nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
"Không có việc gì đâu, muội mau trở về đi, ta còn có chút chuyện vội."
Diêu Thanh Liên còn muốn nói gì đó nữa, nhưng bị hắn chặn ngang, không cho nàng có cơ hội nói gì nữa:
"Lý phó quan, mau đưa Thanh Liên trở về đi."
***********************************************
Lý phó quan cùng Diêu Thanh Liên hai người vừa ra cửa, cô ta liền dịu dàng nói:
"Lý đại ca, ta cũng có làm cho ngươi một phần canh gà đặt ở trong phòng của ngươi, ngươi trở về nhớ lấy uống nga."
Diêu Thanh Liên đúng thực là rất giỏi về mặt này, làm mọi chuyện đều rất chu đáo.
Lý phó quan nghe thế thì cười khẽ:
"Thanh Liên tiểu thư vẫn giống hệt như trước đây rất giỏi săn sóc người khác a."
Diêu Thanh Liên thẹn thùng mà nói:
"Lý đại ca không cần nói thế đâu, ngươi đi theo ca ca ta vất vả như thế, việc mà ta có thể làm vì các ngươi cũng không nhiều lắm......"
Lý phó quan nhìn nhìn nàng, nói lời thật lòng thì hắn quả thật không thể nào thích nổi Diêu Thanh Liên kiều nhu hay làm ra vẻ này cả.
Rõ ràng mỗi lần đều muốn từ chỗ của hắn hỏi thăm tin tức của Lục Sính, vậy mà một hai không chịu nói thẳng mà cứ thích vòng vo, dong dài, giống như nàng là một cái người thông minh, còn những người khác đều là cái ngốc tử mặc cho nàng xoay vòng vòng vậy.
Lý phó quan nhìn chằm chằm sườn mặt Diêu Thanh Liên, sâu trong nội tâm phi thường bài xích. Nhưng nề hà ở chỗ đây là điều Lục Sính muốn hắn làm, hắn tuy là không thích, nhưng cũng sẽ không làm trái mệnh lệnh của Lục Sính.
"Lý đại ca, ta tự mình trở về được rồi, ngươi cũng đang vội, ta không phiền toái ngươi như thế đâu."
"Ta không vội, đưa tiểu thư về rồi ta sẽ đi!"
Diêu Thanh Liên ừ một tiếng, hai người liền ngồi lên xe.
Lúc ở trên xe, cô ta nhịn không được liền hỏi:
"Nghe nói tẩu tử đã trở lại rồi? Như thế nào mà không chịu hồi phủ? Chẳng lẽ tẩu ấy còn đang sinh khí?"
Lý phó quan không mấy để tâm mà nói:
"Thật ngại quá, chuyện này ta thật đúng là không rõ ràng lắm."
Diêu Thanh Liên lại cười cười:
"Nga, ta còn tưởng Lý đại ca ngươi biết rõ nữa chứ, định hỏi ngươi một chút để ta còn nghĩ cách mà đi khuyên nhủ nàng một phen, ca ca ta bên người không có ai thân cận, loại chuyện này ta đành phải tự mình ra mặt vậy..."
"Vẫn là Thanh Liên tiểu thư thiện giải nhân ý, đại soái nếu như biết được, chắc chắn sẽ thực cảm động."
Diêu Thanh Liên ra vẻ thương cảm mà thở ngắn than dài:
"Ca ca ta là người tâm địa thiện lương, mấy năm nay "phủng hống" tẩu tử như thế, kết quả thì sao chứ? Tẩu tử đến cả làm thê tử hiền huệ dịu dàng cũng không làm được, còn gây thêm không ít phiền phức nữa chứ....!!"
Phủng hống? ??????????
Lục Sính nhìn vẻ mặt mê mang của hắn có chút ghét bỏ mà nói:
"Ta thấy ngươi cùng Thanh Liên rất có tướng phu thê với nhau, nếu không hay là ngươi cưới con bé đi!"
Lý phó quan mở to hai mắt nhìn lại, thấy Lục Sính không phải là đang nói giỡn nên hỏi lại:
"Đại soái, đây là nhiệm vụ ngài giao cho ta sao?"
Lục Sính ngẫm ngẫm rồi ừ một tiếng:
"Ta cần tiền của Diêu gia để duy trì quân đội."
Trông nháy mắt Lý phó quan đã hiểu nhưng vẫn do dự mà hỏi lại:
"Thuộc hạ thì không có ý kiến gì nhưng chỉ sợ là Thanh Liên tiểu thư chướng mắt ta mà thôi."
Lục Sính nghe thế thì vỗ cái bàn rầm một cái:
"Chướng mắt? Ngươi cứ đem cô ta ngủ với mình, xem thử xem cô ta có thể hay không nhìn trúng ngươi."
Lý phó quan cúi đầu mà nghĩ thầm: Ngài cùng phu nhân đến hài tử cũng đều có rồi, không phải phu nhân vẫn còn chướng mắt ngài hay sao chứ. Nghĩ là nghĩ như vậy thôi, chứ hắn không ngốc mà dám nói ra loại lời nói bất kính này, bằng không nhất định sẽ phải bị thu thập một phen thật thê thảm nha!
"Nữ nhân đó a, nếu như ngươi cùng nàng mà mềm mỏng thì phỏng chừng là không được đâu, với tính tình đó của Thanh Liên, ngươi nếu là không hung hăng thu thập nàng vài lần, ta bảo đảm mỗi ngày ngươi trôi qua sẽ không thể nào mà an ổn được đâu!"
Lý phó quan nhìn nhìn Lục Sính rồi nhấp miệng mà không nói lời nào.
Diêu Thanh Liên sợ là có nằm mơ cũng sẽ không thể nào tưởng được Lục Sính lại có thể đối đãi với nàng như thế. Càng sẽ không dám nghĩ đến có ngày mình bị chính người nam nhân mà mình yêu quý đẩy vào lòng một nam nhân khác.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, hai người cùng quay đầy lại nhìn thì thấy là Diêu Thanh Liên đang mang theo hộp đồ ăn tiến vào.
"Ca, hôm nay muội cho người hầm canh gà cho huynh đây, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Sính ừ một tiếng:
"Trước cứ để trên bàn đi!"
Diêu Thanh Liên cắn cắn môi:
"Ca, sao mới có mấy ngày mà huynh gầy đi nhiều như thế a, có phải là vì nhớ thương tẩu tử hay không? Huynh có cần muội hỗ trợ giúp đỡ gì thì cứ nói nha?"
Hỗ trợ?
Cô không gây thêm phiền phức cho ta đã là không tồi rồi a! Nghĩ như thế nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
"Không có việc gì đâu, muội mau trở về đi, ta còn có chút chuyện vội."
Diêu Thanh Liên còn muốn nói gì đó nữa, nhưng bị hắn chặn ngang, không cho nàng có cơ hội nói gì nữa:
"Lý phó quan, mau đưa Thanh Liên trở về đi."
***********************************************
Lý phó quan cùng Diêu Thanh Liên hai người vừa ra cửa, cô ta liền dịu dàng nói:
"Lý đại ca, ta cũng có làm cho ngươi một phần canh gà đặt ở trong phòng của ngươi, ngươi trở về nhớ lấy uống nga."
Diêu Thanh Liên đúng thực là rất giỏi về mặt này, làm mọi chuyện đều rất chu đáo.
Lý phó quan nghe thế thì cười khẽ:
"Thanh Liên tiểu thư vẫn giống hệt như trước đây rất giỏi săn sóc người khác a."
Diêu Thanh Liên thẹn thùng mà nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lý đại ca không cần nói thế đâu, ngươi đi theo ca ca ta vất vả như thế, việc mà ta có thể làm vì các ngươi cũng không nhiều lắm......"
Lý phó quan nhìn nhìn nàng, nói lời thật lòng thì hắn quả thật không thể nào thích nổi Diêu Thanh Liên kiều nhu hay làm ra vẻ này cả.
Rõ ràng mỗi lần đều muốn từ chỗ của hắn hỏi thăm tin tức của Lục Sính, vậy mà một hai không chịu nói thẳng mà cứ thích vòng vo, dong dài, giống như nàng là một cái người thông minh, còn những người khác đều là cái ngốc tử mặc cho nàng xoay vòng vòng vậy.
Lý phó quan nhìn chằm chằm sườn mặt Diêu Thanh Liên, sâu trong nội tâm phi thường bài xích. Nhưng nề hà ở chỗ đây là điều Lục Sính muốn hắn làm, hắn tuy là không thích, nhưng cũng sẽ không làm trái mệnh lệnh của Lục Sính.
"Lý đại ca, ta tự mình trở về được rồi, ngươi cũng đang vội, ta không phiền toái ngươi như thế đâu."
"Ta không vội, đưa tiểu thư về rồi ta sẽ đi!"
Diêu Thanh Liên ừ một tiếng, hai người liền ngồi lên xe.
Lúc ở trên xe, cô ta nhịn không được liền hỏi:
"Nghe nói tẩu tử đã trở lại rồi? Như thế nào mà không chịu hồi phủ? Chẳng lẽ tẩu ấy còn đang sinh khí?"
Lý phó quan không mấy để tâm mà nói:
"Thật ngại quá, chuyện này ta thật đúng là không rõ ràng lắm."
Diêu Thanh Liên lại cười cười:
"Nga, ta còn tưởng Lý đại ca ngươi biết rõ nữa chứ, định hỏi ngươi một chút để ta còn nghĩ cách mà đi khuyên nhủ nàng một phen, ca ca ta bên người không có ai thân cận, loại chuyện này ta đành phải tự mình ra mặt vậy..."
"Vẫn là Thanh Liên tiểu thư thiện giải nhân ý, đại soái nếu như biết được, chắc chắn sẽ thực cảm động."
Diêu Thanh Liên ra vẻ thương cảm mà thở ngắn than dài:
"Ca ca ta là người tâm địa thiện lương, mấy năm nay "phủng hống" tẩu tử như thế, kết quả thì sao chứ? Tẩu tử đến cả làm thê tử hiền huệ dịu dàng cũng không làm được, còn gây thêm không ít phiền phức nữa chứ....!!"
Phủng hống? ??????????
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro