Ai Là Hung Thủ.
Tầm Bát
2024-11-23 04:05:11
Mộc Vãn quay lại chỗ ở của mình, tùy ý đánh giá một chút, đồ nội thất đều là gỗ Tử đàn được điêu khắc, hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo, vô cùng sang trọng. nhưng đồ trang trí trên giường và cách trang trí đều thiên hướng Tây Dương, xem ra vị Thiếu phu nhân này thích đồ chơi Tây Dương.
Trên bàn sách gần cửa sổ chất đồng rất nhiều giấy Tuyên, vết mực đã được phơi khô, Mộc Vãn cầm lên đánh giá, phía trên là tên của một người được viết rất dày đặc, xem ra sự yêu thích của Thiếu phu nhân này với Thiếu soái đã đến mức độ tẩu hỏa nhập ma rồi.
Thúy Quyên đã lấy quần áo sạch sẽ, một chiếc áo ngủ thêu màu vàng như nước gừng tươi, mặc lên người mềm mại thoải mái lại dễ chịu, đừng thấy tính cách của Thiếu phu nhân quá tệ, nhưng bản thân là đích nữ Mộc gia, gu thẩm mỹ không tầm thường, đối xử với bản thân rất tốt, đồ dùng trong phòng đều là hàng tốt nhất.
Mộc Vãn rửa mặt lên giường, buông màn tơ xuống rồi dặn dò Thúy Quyên: “Chỉ sợ một giấc ngủ này của chị sẽ đến chiều mai, không cần ăn cơm trưa, cũng đừng để bất kì kẻ nào đến làm phiền chị.”
Thúy Quyên vội vàng nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, sáng mai phải đi kính trà lão phu nhân đấy.”
“Dù sao bọn họ cũng không thích nhìn thấy chị, chị không đi cũng không có ai nhớ thương, đỡ phải chọc giận khiến bọn họ càng buồn bực.” Mộc Vãn kéo chăn che kín đầu: “Được rồi, em đi ra ngoài đi.”
Thúy Quyên còn muốn nói gì nữa, thấy cô không định nói chuyện nữa liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Thúy Quyên vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng người lén lút, bóng người kia đứng ở bên ngoài vẫy tay với cô ta.
Thúy Quyên cẩn thận đóng cửa phòng, nhìn quanh bốn phía, cùng bóng người kia đi đến dưới cây đa ở bên cạnh sân nhỏ, bóng cây thấp thoáng, tạo ra một bóng xám mờ mịt.
Người kia nhìn vào trong phòng, không chút lưỡng lự móc một bao thuốc nhỏ ở trong túi quần ra, cũng gật đầu với Thúy Quyên, ánh mắt kia như đang nói: Cô biết phải làm thế nào rồi đấy.
Thúy Quyên nhìn chằm chằm bọc giấy nhỏ, vẻ mặt hơi rối bời, chậm chạp không chịu đưa tay ra, cho đến khi đối phương nhét một túi đồng bạc có tiếng vang giòn tan vào trong tay cô ta, cô ta mới có vẻ như đã quyết định gì đó, cắn răng giậm chân một cái, nhanh chóng nhận lấy bao thuốc nhỏ và cả túi bạc này vào trong túi.
~
Vốn Mộc Vãn vô cùng mệt mỏi, nhưng nằm trên chiếc giường êm ái lại không thể đi vào giấc ngủ.
Loại dây Thủ Ô này là một thuốc Đông y có mùi hương, uống vào trong bụng sẽ không ngửi thấy, trừ khi ngồi bên lò lửa sắc thuốc một thời gian dài, sẽ lưu lại mùi hương rõ ràng ở trên cơ thể, sắc thuốc là một công việc khổ sở, đương nhiên các tiểu thư phu nhân sẽ không tự làm, chỉ có nha hoàn bên cạnh bọn họ.
Vừa rồi ở bên cạnh giếng, cô đã cẩn thận phân biệt, nha đầu Đậu Khấu ở bên cạnh Mộc Cẩm Nhu không có mùi hương dây Thủ Ô ở trên người, nếu dựa vào trí nhớ của đời trước, người không hợp với cô nhất là Mộc Cẩm Nhu, Mộc Cẩm Nhu cũng là người bị nghi ngờ nhất, nhưng Mộc Vãn lại không thu hoạch được điều gì từ trên người cô ta.
Cô lại chỉ ngửi được mùi son phấn bột nước từ trên người nha hoàn của các phu nhân tiểu thư khác, ba cô tám dì trong nhà này đều có mặt đầy đủ, chẳng lẽ người đẩy cô xuống giếng không nằm trong số đó?
Đầy tớ trong phủ không có 80 cũng đến 100, điều tra từng bước không phải cách, hơn nữa rất dễ bứt dây động rừng, cô vừa đến, chưa quen với cuộc sống nơi này, cũng chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh, cô phải tìm ra người này trước khi người này một lần nữa ra tay đẩy cô vào chỗ chết.
Người ở trong sáng, cô ở trong tối, trong tay lại không còn manh mối nào có thể lợi dùng, chỉ có thể cẩn thận từng bước.
~
Mộc Vãn thật sự ngủ một giấc đến chiều hôm sau, lúc tỉnh lại mặt trời đã ngả về Tây, rèm cửa được kéo kín, chỉ có chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường được bật sáng, thân đèn bằng Đồng thau, chụp đèn màu xanh, ánh sáng u ám, khiến cả căn phòng hơi mơ hồ.
Trên bàn sách gần cửa sổ chất đồng rất nhiều giấy Tuyên, vết mực đã được phơi khô, Mộc Vãn cầm lên đánh giá, phía trên là tên của một người được viết rất dày đặc, xem ra sự yêu thích của Thiếu phu nhân này với Thiếu soái đã đến mức độ tẩu hỏa nhập ma rồi.
Thúy Quyên đã lấy quần áo sạch sẽ, một chiếc áo ngủ thêu màu vàng như nước gừng tươi, mặc lên người mềm mại thoải mái lại dễ chịu, đừng thấy tính cách của Thiếu phu nhân quá tệ, nhưng bản thân là đích nữ Mộc gia, gu thẩm mỹ không tầm thường, đối xử với bản thân rất tốt, đồ dùng trong phòng đều là hàng tốt nhất.
Mộc Vãn rửa mặt lên giường, buông màn tơ xuống rồi dặn dò Thúy Quyên: “Chỉ sợ một giấc ngủ này của chị sẽ đến chiều mai, không cần ăn cơm trưa, cũng đừng để bất kì kẻ nào đến làm phiền chị.”
Thúy Quyên vội vàng nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, sáng mai phải đi kính trà lão phu nhân đấy.”
“Dù sao bọn họ cũng không thích nhìn thấy chị, chị không đi cũng không có ai nhớ thương, đỡ phải chọc giận khiến bọn họ càng buồn bực.” Mộc Vãn kéo chăn che kín đầu: “Được rồi, em đi ra ngoài đi.”
Thúy Quyên còn muốn nói gì nữa, thấy cô không định nói chuyện nữa liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Thúy Quyên vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng người lén lút, bóng người kia đứng ở bên ngoài vẫy tay với cô ta.
Thúy Quyên cẩn thận đóng cửa phòng, nhìn quanh bốn phía, cùng bóng người kia đi đến dưới cây đa ở bên cạnh sân nhỏ, bóng cây thấp thoáng, tạo ra một bóng xám mờ mịt.
Người kia nhìn vào trong phòng, không chút lưỡng lự móc một bao thuốc nhỏ ở trong túi quần ra, cũng gật đầu với Thúy Quyên, ánh mắt kia như đang nói: Cô biết phải làm thế nào rồi đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thúy Quyên nhìn chằm chằm bọc giấy nhỏ, vẻ mặt hơi rối bời, chậm chạp không chịu đưa tay ra, cho đến khi đối phương nhét một túi đồng bạc có tiếng vang giòn tan vào trong tay cô ta, cô ta mới có vẻ như đã quyết định gì đó, cắn răng giậm chân một cái, nhanh chóng nhận lấy bao thuốc nhỏ và cả túi bạc này vào trong túi.
~
Vốn Mộc Vãn vô cùng mệt mỏi, nhưng nằm trên chiếc giường êm ái lại không thể đi vào giấc ngủ.
Loại dây Thủ Ô này là một thuốc Đông y có mùi hương, uống vào trong bụng sẽ không ngửi thấy, trừ khi ngồi bên lò lửa sắc thuốc một thời gian dài, sẽ lưu lại mùi hương rõ ràng ở trên cơ thể, sắc thuốc là một công việc khổ sở, đương nhiên các tiểu thư phu nhân sẽ không tự làm, chỉ có nha hoàn bên cạnh bọn họ.
Vừa rồi ở bên cạnh giếng, cô đã cẩn thận phân biệt, nha đầu Đậu Khấu ở bên cạnh Mộc Cẩm Nhu không có mùi hương dây Thủ Ô ở trên người, nếu dựa vào trí nhớ của đời trước, người không hợp với cô nhất là Mộc Cẩm Nhu, Mộc Cẩm Nhu cũng là người bị nghi ngờ nhất, nhưng Mộc Vãn lại không thu hoạch được điều gì từ trên người cô ta.
Cô lại chỉ ngửi được mùi son phấn bột nước từ trên người nha hoàn của các phu nhân tiểu thư khác, ba cô tám dì trong nhà này đều có mặt đầy đủ, chẳng lẽ người đẩy cô xuống giếng không nằm trong số đó?
Đầy tớ trong phủ không có 80 cũng đến 100, điều tra từng bước không phải cách, hơn nữa rất dễ bứt dây động rừng, cô vừa đến, chưa quen với cuộc sống nơi này, cũng chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh, cô phải tìm ra người này trước khi người này một lần nữa ra tay đẩy cô vào chỗ chết.
Người ở trong sáng, cô ở trong tối, trong tay lại không còn manh mối nào có thể lợi dùng, chỉ có thể cẩn thận từng bước.
~
Mộc Vãn thật sự ngủ một giấc đến chiều hôm sau, lúc tỉnh lại mặt trời đã ngả về Tây, rèm cửa được kéo kín, chỉ có chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường được bật sáng, thân đèn bằng Đồng thau, chụp đèn màu xanh, ánh sáng u ám, khiến cả căn phòng hơi mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro