Anh Không Tin Đ...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Vãn thật sự đã đoán đúng, những người phụ nữ phong kiến bảo thủ này, một khi không còn cách nào sẽ gửi gắm hi vọng vào con đường bất chính.
Cô không nhịn được liếc nhìn bà ba một cái, vừa rồi bà ba còn ngồi ngay ngắn, lúc này bị ánh mắt lạnh lẽo của cô liếc qua một cái, không biết tại sao lại như đang ngồi trên bàn chông.
Mộc Vãn nói: “Bà nội cần gì phải bàn bạc với cháu, hôm nay cháu đồng ý cũng là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, không phải sao?”
Lão phu nhân hơi sững người, ho nhẹ một tiếng, có lẽ cũng cảm thấy dùng cách này để đối xử với đích nữ của Mộc gia có hơi quá đáng, nhưng dù có là việc quá đáng hơn, chỉ cần có thể cứu cháu của mình, bà cụ cũng không thèm quan tâm.
“Lão phu nhân, bên ngoài đã dựng xong đống lửa rồi.” Một nha đầu đi vào nói.
Lão phu nhân gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, Trúc Nhi dẫn theo một nha đầu khác đi về phía Mộc Vãn.
Mộc Vãn thấy không thể nói chuyện phải trái với những người này nữa, nhưng cũng không để mặc cho những người này sắp đặt, cô là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin yêu ma quỷ quái.
Dù có dùng lửa để nướng chín cô, chẳng nhưng không cứu được bà tư, còn bỏ lỡ cơ hội cứu chữa tốt nhất biến thành một xác hai mạng.
Những người phụ nữ này ngu muội, nhưng có người không phải vậy.
“Bà nội.” Mộc Vãn đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện lớn như vậy, Thiếu soái còn đang ở bên ngoài, cháu phải báo với anh ấy một câu, chẳng may anh ấy không đồng ý…”
Lão phu nhân lại đồng ý rất vui vẻ, trong mắt hiện ra vẻ bình tĩnh, cứ như cô hỏi hay không cũng thế, vẫy tay nói: “Được, vậy cháu đi nới với Hi Nghiêu đi, mọi người sẽ chờ ở đây.”
Mộc Vãn muốn tự cứu lấy bản thân, chỉ có thể dựa vào Lăng Thận Hành, từ việc anh để người ta đi mời bác sĩ Tây ý đã có thể nhận ra, anh không phải một người cổ hủ, ngược lại, anh du học ở nước ngoài, suy nghĩ và hành động cũng khá cởi mở, có lẽ anh có thể ngăn cản hành động ngu muội của những người này.
Nhưng giọng điệu của lão phu nhân chắc chắn như vậy, hình như đã sớm biết cô sẽ xin Lăng Thận Hành giúp đỡ, nhưng chắc chắn Lăng Thận Hành sẽ không giúp cô vậy.
Dù Lăng Thận Hành chán ghét người vợ chính quy là cô, nhưng anh là người có địa vị cao mang nặng chủ nghĩa đàn ông, sẽ không so đo với cô như vậy.
Lăng Thận Hành đang ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mộc Vãn lo lắng vén rèm châu lên, ngày thường dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, dáng vẻ nhíu mày vén rèm châu lại có nét quyến rũ khác lạ.
Từ khi cô rơi vào trong giếng lại không chết, anh chưa từng thấy cô có biểu cảm này, cô như một cái hộp được gói ghém rất chặt, mỗi lần mở ra một lớp đều có phong cảnh mới, khiến anh không nhịn được muốn khám phá nhiều hơn.
Lăng Thận Hành không ngờ rằng, anh sẽ nảy sinh lòng tò mò với một người phụ nữa từng rất chán ghét.
“Tôi có việc cần anh giúp đỡ.” Mộc Vãn đột nhiên nghiêm mặt nói, bởi vì nói nhỏ, không thể không đưa mặt lại gần anh.
Cô không bôi bất kì loại son phấn bột nước nào, làn da vô cùng mịn màng không hề trang điểm, trong vẻ sạch sẽ lại xen lẫn hương thơm tự nhiên.
Lăng Thận Hành hơi ngạc nhiên, trong mắt khôi phục vẻ bình thường: “Chuyện gì?”
“Bà nội tin lời Tát Mãn, phải dùng tôi để loại bỏ vận rủi cho dì tư, có lẽ anh cũng biết, làm vậy chẳng những không chữa khỏi bệnh cho bà tư, còn làm chậm trễ việc điều trị, đến lúc đó, dì tư và đứa em tương lai của anh, không giữ được người nào hết.” Mộc Vãn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, như muốn nhìn thấy cõi lòng của anh, nếu anh tin tưởng Tát Mãn, cô thật sự sẽ bị giội máu chó rồi làm thành thịt người phơi khô.
Lăng Thận Hành bình tĩnh nhìn cô một chút, đôi mắt kia sáng bóng khác lạ, không có sự sợ hãi, chỉ có ánh sáng mày vàng, lúc trước, ở trong đó ngoại trừ vẻ si mê và ngớ ngẩn, căn bản không nhìn thấy những màu sắc khác, đây cũng là nguyên nhân khiến anh chán ghét cô.
Con người sẽ thay đổi lớn đến vậy sao?
“Anh không tin đấy chứ?” Không đợi được câu trả lời của anh, Mộc Vãn đột nhiên thấy hơi lo lắng.
Cô không nhịn được liếc nhìn bà ba một cái, vừa rồi bà ba còn ngồi ngay ngắn, lúc này bị ánh mắt lạnh lẽo của cô liếc qua một cái, không biết tại sao lại như đang ngồi trên bàn chông.
Mộc Vãn nói: “Bà nội cần gì phải bàn bạc với cháu, hôm nay cháu đồng ý cũng là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, không phải sao?”
Lão phu nhân hơi sững người, ho nhẹ một tiếng, có lẽ cũng cảm thấy dùng cách này để đối xử với đích nữ của Mộc gia có hơi quá đáng, nhưng dù có là việc quá đáng hơn, chỉ cần có thể cứu cháu của mình, bà cụ cũng không thèm quan tâm.
“Lão phu nhân, bên ngoài đã dựng xong đống lửa rồi.” Một nha đầu đi vào nói.
Lão phu nhân gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, Trúc Nhi dẫn theo một nha đầu khác đi về phía Mộc Vãn.
Mộc Vãn thấy không thể nói chuyện phải trái với những người này nữa, nhưng cũng không để mặc cho những người này sắp đặt, cô là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin yêu ma quỷ quái.
Dù có dùng lửa để nướng chín cô, chẳng nhưng không cứu được bà tư, còn bỏ lỡ cơ hội cứu chữa tốt nhất biến thành một xác hai mạng.
Những người phụ nữ này ngu muội, nhưng có người không phải vậy.
“Bà nội.” Mộc Vãn đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện lớn như vậy, Thiếu soái còn đang ở bên ngoài, cháu phải báo với anh ấy một câu, chẳng may anh ấy không đồng ý…”
Lão phu nhân lại đồng ý rất vui vẻ, trong mắt hiện ra vẻ bình tĩnh, cứ như cô hỏi hay không cũng thế, vẫy tay nói: “Được, vậy cháu đi nới với Hi Nghiêu đi, mọi người sẽ chờ ở đây.”
Mộc Vãn muốn tự cứu lấy bản thân, chỉ có thể dựa vào Lăng Thận Hành, từ việc anh để người ta đi mời bác sĩ Tây ý đã có thể nhận ra, anh không phải một người cổ hủ, ngược lại, anh du học ở nước ngoài, suy nghĩ và hành động cũng khá cởi mở, có lẽ anh có thể ngăn cản hành động ngu muội của những người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng giọng điệu của lão phu nhân chắc chắn như vậy, hình như đã sớm biết cô sẽ xin Lăng Thận Hành giúp đỡ, nhưng chắc chắn Lăng Thận Hành sẽ không giúp cô vậy.
Dù Lăng Thận Hành chán ghét người vợ chính quy là cô, nhưng anh là người có địa vị cao mang nặng chủ nghĩa đàn ông, sẽ không so đo với cô như vậy.
Lăng Thận Hành đang ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mộc Vãn lo lắng vén rèm châu lên, ngày thường dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, dáng vẻ nhíu mày vén rèm châu lại có nét quyến rũ khác lạ.
Từ khi cô rơi vào trong giếng lại không chết, anh chưa từng thấy cô có biểu cảm này, cô như một cái hộp được gói ghém rất chặt, mỗi lần mở ra một lớp đều có phong cảnh mới, khiến anh không nhịn được muốn khám phá nhiều hơn.
Lăng Thận Hành không ngờ rằng, anh sẽ nảy sinh lòng tò mò với một người phụ nữa từng rất chán ghét.
“Tôi có việc cần anh giúp đỡ.” Mộc Vãn đột nhiên nghiêm mặt nói, bởi vì nói nhỏ, không thể không đưa mặt lại gần anh.
Cô không bôi bất kì loại son phấn bột nước nào, làn da vô cùng mịn màng không hề trang điểm, trong vẻ sạch sẽ lại xen lẫn hương thơm tự nhiên.
Lăng Thận Hành hơi ngạc nhiên, trong mắt khôi phục vẻ bình thường: “Chuyện gì?”
“Bà nội tin lời Tát Mãn, phải dùng tôi để loại bỏ vận rủi cho dì tư, có lẽ anh cũng biết, làm vậy chẳng những không chữa khỏi bệnh cho bà tư, còn làm chậm trễ việc điều trị, đến lúc đó, dì tư và đứa em tương lai của anh, không giữ được người nào hết.” Mộc Vãn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, như muốn nhìn thấy cõi lòng của anh, nếu anh tin tưởng Tát Mãn, cô thật sự sẽ bị giội máu chó rồi làm thành thịt người phơi khô.
Lăng Thận Hành bình tĩnh nhìn cô một chút, đôi mắt kia sáng bóng khác lạ, không có sự sợ hãi, chỉ có ánh sáng mày vàng, lúc trước, ở trong đó ngoại trừ vẻ si mê và ngớ ngẩn, căn bản không nhìn thấy những màu sắc khác, đây cũng là nguyên nhân khiến anh chán ghét cô.
Con người sẽ thay đổi lớn đến vậy sao?
“Anh không tin đấy chứ?” Không đợi được câu trả lời của anh, Mộc Vãn đột nhiên thấy hơi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro