Anh Làm Gì Mà G...
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Ngoài phòng chỉ có một chiếc bóng đèn bàn, lộ ra tấm màn màu trắng, Mộc Vãn thấy rõ người ngủ bên cạnh, tay dài chân dài, chiếm một nửa giường ngủ của cô.
Cô không khỏi khẩn trương, thần kinh trên người căng chặt, Lăng Thận Hành từ khi nào chạy đến trên giường cô.
Cô cùng anh tuy có danh vợ chồng, nhưng không phải là cặp đôi thật, cứ như vậy sóng vai nằm ở bên nhau, tuy rằng không có động tác lạ gì nhưng cô vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Hơn nửa đêm, ngẩn người làm gì?” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt trầm như vực biển sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Mộc Vãn hơi có chút xấu hổ nở nụ cười: “Sao anh lại tới đây ngủ?”
Anh ném cho cô một biểu cảm nghĩ vớ vẩn, sau đó từ trong miệng bật ra một chữ “Lạnh”.
Tuy rằng khí hậu Liên Thành(*) không thể so với cái rét lạnh miền bắc, nhưng lúc gần rạng sáng vẫn có chút ướt lạnh, anh ngủ ở gian ngoài sụp thấp, nói lạnh cũng đương nhiên.
(*) Một huyện của TQ, thuộc tỉnh Phúc Kiến.
Mộc Vãn nói: “Tôi ra ngoài ngủ.”
Cô vừa muốn đứng dậy, tay đã bị người ta nắm lấy, anh vẫn như cũ nằm ở nơi đó, không hề di chuyển, sức lực trên tay không giảm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngủ chỗ này.”
Cô sao tránh được anh, chỉ đành uể oải nằm trở về trong chăn, lặng yên xê dịch vào bên trong.
Bên cạnh có một người ngủ, còn là một người đàn ông, Mộc Vãn làm sao cũng ngủ không được.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy bên cạnh hô hấp dần đều đều, đại khái là lại ngủ rồi, lúc này mới dám quay đầu nhìn, kết quả chạm phải ánh mắt sâu như hồ nước kia, muốn cũng không thu về được.
Cô dường như nhìn thấy ý cười bỡn cợt trong mắt anh, như anh cố ý trêu cợt cô.
Mộc Vãn bỗng có chút ảo não, cả giận: “Anh làm gì mà giả bộ ngủ?”
Nụ cười của anh lại đậm thêm, dưới ánh sáng mờ mờ càng thêm có vẻ hấp dẫn, “Khi nào thì tôi nói tôi ngủ rồi?”
Mộc Vãn nghẹn lời, đơn giản không để ý đến anh, xoay chăn đang ôm trên người sang, dùng bờ lưng bất mãn đối diện với anh.
Trạng thái hờn dỗ của cô nào giống tức giận, càng như nũng nịu đánh yêu với anh, anh thấy, không khỏi nhịp tim rung động, cầm lòng không nổi dịch người về phía cô.
Mộc Vãn cảm nhận hơi thở phía sau dần tới gần, thân thể không khỏi căng thẳng, nếu anh muốn cùng cô làm chuyện kia, cô làm sao bây giờ?
Run sợ trong lòng trong chốc lát, phía sau không có động tĩnh khác, một lát sau, giọng anh lộ ra sự lười biếng và mỏi mệt: “Ngủ đi, hai ngày rồi tôi chưa chợp mắt.”
Cô sửng sốt, xem ra thực sự có quân vụ quan trọng, bằng không anh cũng sẽ không ngủ không nghỉ suốt hai đêm, cô nhớ tới chính cô ở phòng giải phẫu thường xuyên đứng mười mấy, hai mươi mấy giờ, cái loại cảm giác mỏi mệt đó cả đời khó quên.
Cô lẳng lặng không nói nữa, đến khi hơi thở người đàn ông đều đặn kéo dài lần nữa, lần này cô có thể xác định anh thật sự ngủ.
~
Mộc Vãn ngủ một giấc rồi dậy, xuyên qua màn giường nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, cũng không biết là mấy giờ, cô muốn vén màn lên xem một chút đồng hồ, lại phát hiện Lăng Thận Hành còn đang ngủ, hơn nữa ngủ thật sự trầm, đáy mắt có một tầng màu xanh lá nhỏ mờ, trên cằm còn mọc lất phất râu nhỏ, dáng vẻ này của anh có một chút suy sút, nhưng càng thêm nhiều phần gợi cảm, nếu cô là sắc nữ, nhất định sẽ không chút do dự hạ gục anh.
Mộc Vãn đang đờ ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Thúy Quyên: “Thiếu phu nhân, cô ba tới.”
Con bé Tuyết Thu này, sáng sớm đã qua đây làm gì?
Cô không khỏi khẩn trương, thần kinh trên người căng chặt, Lăng Thận Hành từ khi nào chạy đến trên giường cô.
Cô cùng anh tuy có danh vợ chồng, nhưng không phải là cặp đôi thật, cứ như vậy sóng vai nằm ở bên nhau, tuy rằng không có động tác lạ gì nhưng cô vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Hơn nửa đêm, ngẩn người làm gì?” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt trầm như vực biển sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Mộc Vãn hơi có chút xấu hổ nở nụ cười: “Sao anh lại tới đây ngủ?”
Anh ném cho cô một biểu cảm nghĩ vớ vẩn, sau đó từ trong miệng bật ra một chữ “Lạnh”.
Tuy rằng khí hậu Liên Thành(*) không thể so với cái rét lạnh miền bắc, nhưng lúc gần rạng sáng vẫn có chút ướt lạnh, anh ngủ ở gian ngoài sụp thấp, nói lạnh cũng đương nhiên.
(*) Một huyện của TQ, thuộc tỉnh Phúc Kiến.
Mộc Vãn nói: “Tôi ra ngoài ngủ.”
Cô vừa muốn đứng dậy, tay đã bị người ta nắm lấy, anh vẫn như cũ nằm ở nơi đó, không hề di chuyển, sức lực trên tay không giảm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngủ chỗ này.”
Cô sao tránh được anh, chỉ đành uể oải nằm trở về trong chăn, lặng yên xê dịch vào bên trong.
Bên cạnh có một người ngủ, còn là một người đàn ông, Mộc Vãn làm sao cũng ngủ không được.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy bên cạnh hô hấp dần đều đều, đại khái là lại ngủ rồi, lúc này mới dám quay đầu nhìn, kết quả chạm phải ánh mắt sâu như hồ nước kia, muốn cũng không thu về được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dường như nhìn thấy ý cười bỡn cợt trong mắt anh, như anh cố ý trêu cợt cô.
Mộc Vãn bỗng có chút ảo não, cả giận: “Anh làm gì mà giả bộ ngủ?”
Nụ cười của anh lại đậm thêm, dưới ánh sáng mờ mờ càng thêm có vẻ hấp dẫn, “Khi nào thì tôi nói tôi ngủ rồi?”
Mộc Vãn nghẹn lời, đơn giản không để ý đến anh, xoay chăn đang ôm trên người sang, dùng bờ lưng bất mãn đối diện với anh.
Trạng thái hờn dỗ của cô nào giống tức giận, càng như nũng nịu đánh yêu với anh, anh thấy, không khỏi nhịp tim rung động, cầm lòng không nổi dịch người về phía cô.
Mộc Vãn cảm nhận hơi thở phía sau dần tới gần, thân thể không khỏi căng thẳng, nếu anh muốn cùng cô làm chuyện kia, cô làm sao bây giờ?
Run sợ trong lòng trong chốc lát, phía sau không có động tĩnh khác, một lát sau, giọng anh lộ ra sự lười biếng và mỏi mệt: “Ngủ đi, hai ngày rồi tôi chưa chợp mắt.”
Cô sửng sốt, xem ra thực sự có quân vụ quan trọng, bằng không anh cũng sẽ không ngủ không nghỉ suốt hai đêm, cô nhớ tới chính cô ở phòng giải phẫu thường xuyên đứng mười mấy, hai mươi mấy giờ, cái loại cảm giác mỏi mệt đó cả đời khó quên.
Cô lẳng lặng không nói nữa, đến khi hơi thở người đàn ông đều đặn kéo dài lần nữa, lần này cô có thể xác định anh thật sự ngủ.
~
Mộc Vãn ngủ một giấc rồi dậy, xuyên qua màn giường nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, cũng không biết là mấy giờ, cô muốn vén màn lên xem một chút đồng hồ, lại phát hiện Lăng Thận Hành còn đang ngủ, hơn nữa ngủ thật sự trầm, đáy mắt có một tầng màu xanh lá nhỏ mờ, trên cằm còn mọc lất phất râu nhỏ, dáng vẻ này của anh có một chút suy sút, nhưng càng thêm nhiều phần gợi cảm, nếu cô là sắc nữ, nhất định sẽ không chút do dự hạ gục anh.
Mộc Vãn đang đờ ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Thúy Quyên: “Thiếu phu nhân, cô ba tới.”
Con bé Tuyết Thu này, sáng sớm đã qua đây làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro