Cãi Lại
Tầm Bát
2024-11-19 00:30:35
Mộc Cẩm Nhu nghe thế nhất thời mừng rỡ, quả thật muốn vỗ tay khen hay, vậy đánh hai mươi bạt tai, có lẽ một tháng Mộc Vãn cũng không thể ra ngoài.
Nhưng trong lòng cô ta sung sướng, người lại phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lão phu nhân, hai tay lắc lắc cánh tay Lão phu nhân: "Bà nội, em gái thân kiều thể yếu, vạn vạn không ai nỡ đánh, Cẩm Nhu chỉ muốn cầu xin bà nội dạy em ấy mấy câu là được rồi, lỡ như bị cha con biết, con. . . ."
“Cậu ta biết thì thế nào, bà đánh không sai, cũng muốn để cho cậu ta xem thử, cậu ta dạy ra một đứa con gái tổn hại đạo đức thế nào." Lão phu nhân nghe Mộc Cẩm Nhu lôi người nhà ra, lần này càng tức, đập cây gậy trong tay xuống đất, cũng không quản mặt mũi thông gia: "Lưu quản gia, ông lo cái gì, đánh cho tôi."
Lúc này bà Hai bên cạnh lại ở vào thế khó xử, Lão phu nhân đang nổi nóng, nếu bà cụ phát hiện giúp cầu tha thứ, không khỏi sẽ bị quở trách, Lão phu nhân vốn cũng không quá chào đón bà Hai, nhưng nếu như không giúp Mộc Vãn nói vài lời, Mộc Vãn chạy đến chỗ Đốc Quân nói bậy, cũng không có lợi với bà ta.
Trái không phải phải cũng không phải, đầu óc bà Hai cũng sắp đau.
Lúc này, Lưu quản gia liếc nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân, Thiếu tướng ở bên ngoài, đã đứng một lát rồi."
Lão phu nhân hừ một tiếng, biết Lưu quản gia muốn nhẹ tay với cô, chớ phật lòng Thiếu tướng, nhưng hết lần này tới lần khác Lão phu nhân muốn cho Lăng Thận Hành thấy rõ ràng, rốt cuộc vợ anh có đức hạnh gì.
Lăng Thận Hành đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên người Mộc Vãn, nghe nói muốn bạt tai, sống lưng cô lại thẳng tắp.
Vốn là nha hoàn nói cho anh biết Lão phu nhân đang thẩm lý chuyện trong phủ, kêu anh tới nhìn một chút, anh không hề hứng thú đối với những chuyện nhà này, nhưng vừa nghe nói là đang thẩm Mộc Vãn, không biết tại sao anh lại bước tới, đã đứng ở ngoài cửa này được một lát rồi.
Anh nhìn sẽ náo nhiệt lại cảm thấy không có hứng thú, xem ra Mộc Vãn này vẫn là bản tính khó đổi, khiến cho anh cực kỳ thất vọng, uổng anh còn tưởng rằng cô rơi xuống giếng thật sự sẽ thay đổi, cuối cùng chỉ có như vậy.
Lăng Thận Hành đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe Mộc Vãn vẫn không mở ra miệng lạnh nhạt lên tiếng: "Bà nội, con có thể hỏi Dương Liễu mấy câu hay không?"
"Cô còn có cái gì mà hỏi?” Lão phu nhân hừ một tiếng, cũng muốn nhìn xem cô còn có thể nói sạo gì: "Được, cô hỏi đi, tôi xem cô còn có thể hỏi ra cái gì."
Mộc Vãn cũng không nói chuyện, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Liễu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô ta, chợt Dương Liễu đối mắt với cô, lập tức chột dạ chuyển mắt, ánh mắt Thiểu phu nhân này đẹp đẽ chói mắt, đáy mắt trong suốt thấu rõ, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Mộc Vãn hạ giọng mới mở miệng hỏi: "Cô nói cô thấy Đậu Khấu đụng ngã tôi, vậy cô thấy Đậu Khấu đụng ngã tôi ở đâu?"
"Là ở cửa phòng bếp." Dương Liễu nói không cần suy nghĩ.
"Vậy sao? Trước khi cô đến, Đậu Khấu nói là đụng ngã tôi ở trong vườn hoa."
Trong lòng Dương Liễu hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Là tôi nhất thời căng thẳng nhớ lộn, đúng là ở trong vườn hoa. . . ."
"Nhưng chị tôi nói là ở phòng bếp?"
"Phòng. . .phòng bếp?"
Dương Liễu vừa nói xong, lập tức cảm thấy chung quanh yên tĩnh có chút đáng sợ, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Đậu Khấu, chỉ thấy Đậu Khấu đang âm thầm lắc đầu với mình, Dương Liễu càng hốt hoảng, lập tức lại sửa lời nói: "Không không, là ở phòng bếp. . . ."
"Rốt cuộc là phòng bếp hay là vườn hoa?" Giọng Mộc Vãn bình thản, rồi lại lộ ra khí thế ép người.
Nhất thời mồ hôi Dương Liễu rơi như mưa, trong đầu có chút không xoay nổi, không biết rốt cuộc nên nói là ở đâu.
Mộc Vãn vỗ vai cô ta: "Vườn hoa và phòng bếp, hai chỗ hoàn toàn khác nhau, một là mùi hoa, một là mùi cơm, cho dù cô có sợ hãi, cũng sẽ không phân không rõ hai hoàn cảnh bày biện hoàn toàn khác nhau chứ? Lần sau trước khi nói dối nhớ phải xâu chuỗi trước, tránh cho đến lúc lộ chân tướng không thể tự bào chữa."
Dương Liễu bị cô vỗ một cái như vậy, vốn là sức không lớn, nhưng cô ta có tật giật mình, cho nên đặt mông ngồi liệt dưới đất, ở trong mắt người ngoài, lập tức thành không có sức phản bác sau khi lời nói dối bị vạch trần.
Nhưng trong lòng cô ta sung sướng, người lại phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lão phu nhân, hai tay lắc lắc cánh tay Lão phu nhân: "Bà nội, em gái thân kiều thể yếu, vạn vạn không ai nỡ đánh, Cẩm Nhu chỉ muốn cầu xin bà nội dạy em ấy mấy câu là được rồi, lỡ như bị cha con biết, con. . . ."
“Cậu ta biết thì thế nào, bà đánh không sai, cũng muốn để cho cậu ta xem thử, cậu ta dạy ra một đứa con gái tổn hại đạo đức thế nào." Lão phu nhân nghe Mộc Cẩm Nhu lôi người nhà ra, lần này càng tức, đập cây gậy trong tay xuống đất, cũng không quản mặt mũi thông gia: "Lưu quản gia, ông lo cái gì, đánh cho tôi."
Lúc này bà Hai bên cạnh lại ở vào thế khó xử, Lão phu nhân đang nổi nóng, nếu bà cụ phát hiện giúp cầu tha thứ, không khỏi sẽ bị quở trách, Lão phu nhân vốn cũng không quá chào đón bà Hai, nhưng nếu như không giúp Mộc Vãn nói vài lời, Mộc Vãn chạy đến chỗ Đốc Quân nói bậy, cũng không có lợi với bà ta.
Trái không phải phải cũng không phải, đầu óc bà Hai cũng sắp đau.
Lúc này, Lưu quản gia liếc nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân, Thiếu tướng ở bên ngoài, đã đứng một lát rồi."
Lão phu nhân hừ một tiếng, biết Lưu quản gia muốn nhẹ tay với cô, chớ phật lòng Thiếu tướng, nhưng hết lần này tới lần khác Lão phu nhân muốn cho Lăng Thận Hành thấy rõ ràng, rốt cuộc vợ anh có đức hạnh gì.
Lăng Thận Hành đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên người Mộc Vãn, nghe nói muốn bạt tai, sống lưng cô lại thẳng tắp.
Vốn là nha hoàn nói cho anh biết Lão phu nhân đang thẩm lý chuyện trong phủ, kêu anh tới nhìn một chút, anh không hề hứng thú đối với những chuyện nhà này, nhưng vừa nghe nói là đang thẩm Mộc Vãn, không biết tại sao anh lại bước tới, đã đứng ở ngoài cửa này được một lát rồi.
Anh nhìn sẽ náo nhiệt lại cảm thấy không có hứng thú, xem ra Mộc Vãn này vẫn là bản tính khó đổi, khiến cho anh cực kỳ thất vọng, uổng anh còn tưởng rằng cô rơi xuống giếng thật sự sẽ thay đổi, cuối cùng chỉ có như vậy.
Lăng Thận Hành đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe Mộc Vãn vẫn không mở ra miệng lạnh nhạt lên tiếng: "Bà nội, con có thể hỏi Dương Liễu mấy câu hay không?"
"Cô còn có cái gì mà hỏi?” Lão phu nhân hừ một tiếng, cũng muốn nhìn xem cô còn có thể nói sạo gì: "Được, cô hỏi đi, tôi xem cô còn có thể hỏi ra cái gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Vãn cũng không nói chuyện, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Liễu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô ta, chợt Dương Liễu đối mắt với cô, lập tức chột dạ chuyển mắt, ánh mắt Thiểu phu nhân này đẹp đẽ chói mắt, đáy mắt trong suốt thấu rõ, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Mộc Vãn hạ giọng mới mở miệng hỏi: "Cô nói cô thấy Đậu Khấu đụng ngã tôi, vậy cô thấy Đậu Khấu đụng ngã tôi ở đâu?"
"Là ở cửa phòng bếp." Dương Liễu nói không cần suy nghĩ.
"Vậy sao? Trước khi cô đến, Đậu Khấu nói là đụng ngã tôi ở trong vườn hoa."
Trong lòng Dương Liễu hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Là tôi nhất thời căng thẳng nhớ lộn, đúng là ở trong vườn hoa. . . ."
"Nhưng chị tôi nói là ở phòng bếp?"
"Phòng. . .phòng bếp?"
Dương Liễu vừa nói xong, lập tức cảm thấy chung quanh yên tĩnh có chút đáng sợ, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Đậu Khấu, chỉ thấy Đậu Khấu đang âm thầm lắc đầu với mình, Dương Liễu càng hốt hoảng, lập tức lại sửa lời nói: "Không không, là ở phòng bếp. . . ."
"Rốt cuộc là phòng bếp hay là vườn hoa?" Giọng Mộc Vãn bình thản, rồi lại lộ ra khí thế ép người.
Nhất thời mồ hôi Dương Liễu rơi như mưa, trong đầu có chút không xoay nổi, không biết rốt cuộc nên nói là ở đâu.
Mộc Vãn vỗ vai cô ta: "Vườn hoa và phòng bếp, hai chỗ hoàn toàn khác nhau, một là mùi hoa, một là mùi cơm, cho dù cô có sợ hãi, cũng sẽ không phân không rõ hai hoàn cảnh bày biện hoàn toàn khác nhau chứ? Lần sau trước khi nói dối nhớ phải xâu chuỗi trước, tránh cho đến lúc lộ chân tướng không thể tự bào chữa."
Dương Liễu bị cô vỗ một cái như vậy, vốn là sức không lớn, nhưng cô ta có tật giật mình, cho nên đặt mông ngồi liệt dưới đất, ở trong mắt người ngoài, lập tức thành không có sức phản bác sau khi lời nói dối bị vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro